Tràng diện trước mắt khiến mọi người đều không thể nghi ngờ kinh nghi, cả võ lâm quỳ xuống dưới chân của một thanh niên vô danh gọi tổ tông không muốn mặt. Họ là đang nằm mơ hay là sao chứ? Điều này thật sự không quá thiết thực đi.
Diệp Thần nhìn đám người cũng không có ý định giao ra Tịch Tà Kiếm Phổ chỉ mỉm cười nói: “Thật sự là có lỗi, ta không thể.”
“Cái gì? Ngươi là muốn lừa gạt mọi người trong võ lâm chiếm làm của riêng hay là sao?” Đám người tức giận dường như không thể kìm nén.
“Cái gì là chiếm làm của riêng chứ? Không nghe câu đồ trong túi mình là của mình hả?” Diệp Thần khinh bỉ nhìn đám người nói.
“Ngươi...” Đám chính phái võ lâm muốn dứng dạy đem tên khốn nạn này bắt lại tra hỏi.
“Tịch Tà Kiếm Phổ bí kíp võ công, ta tự nhiên nói truyền thì hẳn sẽ truyền lại, nhưng mà… ở quanh đây nhiều người như vậy. Thật sự cảm thấy không tiện cho lắm, dù sao môn võ công này cũng không thể để nhiều người học được. Nhiều người học được liền không thể gọi là bí kíp được phải không. Mặc dù bề ngoài võ lâm chính phái là một thể nhưng giữa các môn phái hẳn đôi khi có chút mâu thuẫn không thể nói đi.” Diệp Thần đối với đám người mở miệng nói. Lời nói lập tức khiến đám người chính phái nhìn nhau nghi kỵ.
Nếu như Tịch Tà Kiếm Phổ truyền cho hắn địch nhân, vậy chẳng phải ngày chết của mình liền tới rồi sao. Tên tiểu tử này nói hẳn không có tính không hợp lý. Nghĩ tới đây, đám người liền không có ai trước tiên động thủ, chẳng may chọc giận tiểu tổ tông này, hắn liền không đem Tịch Tà Kiếm Phổ truyền cho họ ngược lại lại đem cho họ đối địch,... không tốt.
“Ta hiện tại liền nghĩ tới một ý nghĩ, ngày hôm nay liền là chậu vàng rửa tay của Lưu Chính Phong, các anh hùng hào kiệt ở đây đều là người danh môn chính phái, ta thật sự muốn biết được, cái gì gọi là danh môn chính phái. Chi bằng các ngươi dạy cho ta thế nào, ta thì luôn tin tưởng người tốt, ở ngay tại đây chỉ cần kẻ nào thành thật nhất, nói ra toàn bộ những tội trạng của mình khiến ta hài lòng, bổn công tử liền đem Tịch Tà Kiếm Phổ truyền cho người đó, tất nhiên là… ta chỉ truyền một người duy nhất, về sau tuyệt đối không đem Tịch Tà Kiếm Phổ lần nữa truyền ra ngoài.” Diệp Thần ngồi trên mặt đất đầy lười biếng yêu cầu.
“Không truyền cho người thứ hai?” Danh môn chính phái đám người đôi mắt lập tức khao khát lần nữa quỳ xuống trước mặt Diệp Thần.
“Tiểu tổ tông, có phải chỉ cần chúng ta trước mặt toàn thể anh hùng thiên hạ nói ra mình toàn bộ tội danh liền có thể được ngươi bí tịch võ công? Cái này là thật sao? Có cái gì có thể đảm bảo chứ?” Đám người cũng không phải kẻ ngu mở miệng nói.
“Lấy cái gì đảm bảo?” Diệp Thần tay nắm chặt hắc côn bổng hướng xuống dưới đất chống một một gậy lưu khí xung quanh lập tức nổi lên thiên địa giống như bị lay chuyển dồn vào chính giữa đầu côn khăp mặt đất nứt toác, toàn bộ cảnh tượng giống như một hồi động đất mạnh mẽ vang lên.
Mọi người trong võ lâm nhìn thấy cảnh tượng này đều ngay lập tức rung động. Chân đều run rẩy một hồi, chỉ chống một gậy nhẹ vậy liền có uy lực hủy thiên diệt địa, thật sự phá vỡ họ nhận thức.
“Thật… thật mạnh… đây còn là người hay sao?” Đám người âm thầm nuốt nước bọt nhìn Diệp Thần, tên này nhất định là quái vật, bây giờ cũng không ai dám lên tiếng.
“Dựa vào cái gì? Hiện tại các ngươi có thể biết đi. Cường giả… không cần thiết nói dối.” Diệp Thần nhìn xung quanh miệng ngậm cây cỏ đầy tự tin đáp.
“Vậy nên, hiện tại ai là người thành thật nhất… Tịch Tà Kiếm Phổ liền là của người đó.” Diệp Thần lớn giọng tuyên bố với mọi người.
Sau câu nói này, toàn bộ danh môn chính phái lập tức xôi động thi nhau đứng ra kể tội chính bản thân của mình. Thậm chí không tiếc cho chính mình thanh danh bôi đên.
“Bần ni dưới tay giết không ít người, không chỉ lợi dụng Phật Tổ danh nghĩa làm chuyện tư, còn bắt nạt Lưu Chính Phong sư đệ, chưa kể đến ta đối với các đệ tử trong chùa giả nhân giả nghĩa., không tiếc hi sinh tính mạng đệ tử để đạt được mục đích, thậm chí còn thông gian với Tả minh chủ, người người nhìn đều đáng căm phẫn. Huống chi ta… vẫn là như vậy đủ rồi.” Định Nhàn sư thái trước mặt mọi người lớn giọng nói. Nhưng vẫn đem chuyện ăn thịt người thường xuyên mỗi đêm nói ra.
“Sư phụ… Nam mô a di đà phật... ” Nghi Lâm nghe thấy sư phụ của mình nói đều cảm thấy thế giới lật đổ. Sư phụ nàng người nàng cho là thiện lành hơn bất cứ ai lại là người độc ác như vậy.
“Không nghĩ tới ngày thường chưởng môn Hằng Sơn phái của Ngũ Nhạc Kiếm Phái lại là người như vậy. Thật sự báng bổ Phật Tổ, hừ, nhưng vẫn còn kém ta, tại lợi dụng danh môn chính phái danh tiếng làm nhiều chuyên xấu, giết người cướp của, ban ngày ban mặt hiếp dâm thiếu nữ nhà lành, còn không ngại xấu hổ đem cả gia môn người ta đều giết. Nếu các ngươi không tin liền đi Thanh Thành hỏi một chút chúng ta xú danh tiếng.” Thanh Thành Tứ Thú à nhầm Tứ Tú của phái Thanh Thành lớn giọng nói.
“Hừ, ta dung túng đồ đệ, bọn chúng làm sai ta đều có phần, cái đó nữ nhân hiện tại vẫn bị ta nhốt trong mật thất. Vị đạt được Lâm gia chí bảo Tịch Tà Kiếm Phổ, ta đem vợ chồng Lâm Chấn Nam đều bắt cóc nhốt tại gần đây, tra tấn ngày đêm, không tin các ngươi có thể đi xem.” Thanh Thành phái Dư Thương Hải cũng mở miệng nói.
“Dư Thương Hải cuối cùng ngươi cũng lộ bộ mặt thật, còn không mau giao ra cha mẹ ta?” Lâm Bình Chi tức giận hướng Dư Thương Hải đòi người.
“Còn có ta, còn có ta… ta cũng có rất nhiều chuyện xấu… Ngươi phải truyền Tịch Tà Kiếm Phổ cho ta...” Đám người ồ ạt lớn tiếng kêu ra mình tội lỗi.
“Đám người này là danh môn chính phái vậy mà không biết liêm sỉ, những việc bọn họ làm đều không bằng cầm thú, súc sinh cũng không bằng. Vẫn là phụ thân của ta tốt, trên giang hồ liền là Quân tử kiếm từ trước đến giờ không làm việc thẹn với lương tâm.” Nhạc Linh San nhìn thấy phụ thân mình làm gương nghĩ.
“Sư phụ quả nhiên so với đám người điên cuồng này tỉnh táo, sư phụ cách làm người quả nhiên khiến người ta kính trọng.” Lệnh Hồ Xung nhìn sư phụ mình chính nhân quân tử cảm khái vạn phần nói.
Vào lúc này, Nhạc Bất Quần lập tức liền bước đi ra hướng mọi người lớn giọng: “Ta Quân Tử Kiếm Nhạc Bất Quần, những năm qua đều làm nhục Quân Tử hai cái chữ này. Ta vốn là một kẻ tiểu nhân Ngụy Quân Tử, luôn luôn tìm cách giết chết Tả Lãnh Thiền độc bá võ lâm, thu nhận Lâm Bình Chi làm đệ tử cũng chẳng qua là vì cha mẹ của hắn Lâm Chấn Nam biết tung tích của Tịch Tà Kiếm Phố. Chưa kể, hằng năm ta còn học trộm võ công của rất nhiều môn phái trong võ lâm, thậm chí còn đẩy người khác vào chỗ chết để chính mình chạy thoát,... Ta còn… sử dụng… thịt người mỗi tối làm thức ăn cho mình, số lượng người bị ta ăn qua không ít, sau đó liền vu cho ma giáo làm. Ta… tội đáng muốn chết.”
“Ăn… ăn thịt người… cái này có thể được sao?” Đám người nhìn Nhạc Bất Quần bộ dáng quân tử mà lòng dạ tiểu nhân thầm kinh sợ.
“Cha… tại sao ngươi lại nói như vậy chứ? Cha ngươi vốn không phải như vậy… Nương, ngươi… ngươi nói cái gì đi.” Nhạc Linh San không tin vào điều mình nghe thấy kéo tay nương của mình nói.
“Ta...” Ninh Trung Tắc nhìn đến Diệp Thần sau đó nhìn sang Nhạc Bất Quần rốt cuộc vẫn là gật đầu thừa nhận điều Nhạc Bất Quần nói là đúng.
“Cha… ngươi nói gì đi, ngươi là đang đùa đúng không?” Nhạc Linh San kéo tay cha của mình nói.
“Ta không có đùa, không tin ngươi liền hỏi Định Dật sư thái nàng… cùng ta, không cả Ngũ Nhạc chưởng môn chính là… Hiện tại, chỉ cần đến Tịch Tà Kiếm Phổ, ta liền đem tất cả các ngươi đều giết,...” Nhạc Bất Quần lớn tiếng đẩy ra Nhạc Linh San nói.
“Nhạc Bất Quần ngươi vậy mà muốn đối với mọi người động thủ… thủ đoạn đê tiện như vậy.” Đám người tức giận nhìn Nhạc Bất Quần quát.
“Thì làm sao? Hừ, ai cản đường ta, ta liền giết người đấy. Chỉ cần các ngươi chết, chuyện xấu ta làm ai có thể biết đến. Tin tưởng… Diệp các hạ sẽ không nói ra đi.” Nhạc Bất Quần cuồng ngạo nhìn Diệp Thần dò hỏi.
“Đương nhiên… đây là việc của chính phái, ta tất không can thiệp.” Diệp Thần gật đầu thừa nhận nói. Hắn không rảnh quản nhiều việc.
Nhạc Linh San nhìn sang phía của Định Dật sư thái chỉ thấy nàng chắp tay trước ngực niệm một câu: “Nam mô a di đà phật, tội lỗi của ta kiếp này… thật sự quá nặng.”
Lưu Chính Phong cũng âm thầm thở dài đi lên nói: “Việc này ta có thể xác thực, bời vì ta… cũng có tham gia vào.”
“Cha… ngươi điên rồi… Các người đều điên rồi.” Nhạc Linh San hét lên thất vọng nhìn cha mình.
“Nữ nhi, sau khi ta thành tựu võ lâm minh chủ. Lúc đó ngươi sẽ lý giải phụ thân nỗi khổ tâm… Hiện tại, liền an tâm đi chết đi.” Nhạc Bất Quần lập tức rút kiếm muốn giết chính mình nữ nhi.
“Keng, nghiệt đồ… không nghĩ tới năm đó tên khốn khiếp sư huynh kia tại sao lại tuyền cho ngươi chức chưởng môn này… hừ ta thấy là hắn mắt mù rồi.” Phong Thanh Dương tức giận đem Nhạc Bất Quần đánh bay cứu sống Nhạc Linh San tức giận quát. Hoa Sơn trăm năm danh tiếng đều bị kẻ này làm hỏng.
“Linh San ngươi không sao chứ? Đa tạ tiền bối cứu Linh San.” Ninh Trung Tắc ôm lấy nữ nhi của mình cảm ơn Phong Thanh Dương nói.
“Không có gì, chỉ là ta trướng mắt thôi.” Phong Thanh Dương lắc đầu nói.
“Nương… phụ thân hắn… hắn biến,... hắn vậy mà… muốn giết ta. Không đúng… không đúng… đều tại hắn… ta phải giết hắn, ta phải đem hắn giết chết… vì hắn phụ thân mới như vậy.” Nhạc Linh San nức nở muốn giết Diệp Thần nhìn hắn căm thù nói.
Ninh Trung Tắc cũng chỉ có thể thở dài đem Nhạc Linh San đánh ngất tránh cho nàng gây thêm chuyện rồi nhìn sang Diệp Thần không có nói gì bế lên mình nữ nhi cứ thế muốn lướt qua người Diệp Thần rời đi.
“Hoa Sơn đỉnh núi không gặp… không về… Ta vẫn ở đó đợi ngươi.” Đi ngang qua Diệp Thần lúc, Ninh Trung Tắc dừng lại nói nhỏ với Diệp Thần chỉ để hắn nghe thấy sau đó liền rời đi.
“Lần này… ta sẽ không lại đến trễ.” Diệp Thần gật đầu mở miệng nói. Họ có rất nhiều thứ cần nói ở giữa. Hôm nay ngày không tiện.
“Sư nương ngươi đợi ta, ta trở về cùng ngươi.” Lệnh Hồ Xung cũng nhanh chóng muốn đi theo.
“Đợi đã, ngươi là ai vậy? Ta quen ngươi sao?” Ninh Trung Tắc lập tức nghi ngờ, mình có cái nào đệ tử như thế sao. Trong trí nhớ thì không có nha, dù sao gương mặt xấu vậy, nàng nhất định phải nhớ kỹ.
“Ta… ta nè… ta là Lệnh Hồ Xung. Sư nương ngươi… ngươi mấy ngay không gặp liền quên ta sao?” Lệnh Hồ Xung khóc không ra nước mắt, bộ mặt điển trai lãng tử của hắn hiện tại bị đập thành cái bàn tọa đều là do nhân vật chính trước mặt này gây ra nhưng hắn tuyệt đối không dám nói.
“Lệnh Hồ Xung… ngươi thật là Lệnh Hồ Xung… ai đã khiến ngươi ra nông nỗi này? Nói ra sư nương giúp ngươi cho hắn một bài học.” Ninh Trung Tắc tức giận nhìn cái này đại đệ tử của mình nói.
“Sư nương ta… ta… không may đi đụng phải tường.” Lệnh Hồ Xung ủy khuất nhưng vẫn không dám lên tiếng khai ra chỉ có thể nói láo. Diệp Thần sự sợ hãi đã ăn sâu vào não hắn mất rồi.
“Ngươi tại sao không có chú ý như vậy. Ngươi trở nên như vậy, Linh San… nàng làm sao có khả năng còn thích ngươi?” Ninh Trung Tắc bất đắc dĩ nói.
“Ta… ta...” Lệnh Hồ Xung khóc không ra nước mắt, hắn đáng yêu tiểu sư muội muốn chạy mất nha.
“Vẫn là… ngươi đi tìm hắn đi, hắn có thể giúp ngươi. Đợi sau khi lành lặn liền trở về Hoa Sơn phái, để Linh San nhìn thấy ngươi như vậy, ta sợ nàng phụ thân… hầy còn ngươi… ta sợ nàng không chịu nổi đâu.” Ninh Trung Tắc lắc đầu chỉ điểm Lệnh Hồ Xung tìm Diệp Thần sau đó liền rời đi.
“Sư nương ngươi… ây, vẫn là thôi đi. Sư nương nói đúng. Sư muội nhìn thấy ta như vậy hẳn sẽ rất sốc. Mà… hắn thật sự giúp được ta sao?” Lệnh Hồ Xung len lén nhìn Diệp Thần có chút nghi ngờ.
“Ngươi… ngươi là ai? Rốt cuộc là ai?” Nhạc Bất Quân lúc này mới có chút tỉnh táo lại kinh sợ nhìn cái này lão giả thực lực.
“Lão phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Phong Thanh Dương chính là lão phu tên.” Phong Thanh Dương lớn tiếng nói.
“Phong Thanh Dương” cái tên này vừa đi ra, khắp võ lâm lập tức ồn ào, đây chính là thiên tài đệ nhất của Phái Hoa Sơn, chính là năm đó vô địch thiên hạ Phong Thanh Dương sao?
“Phong… Phong sư thúc… ngươi phải hiểu, ta làm tất cả vì phái Hoa Sơn.” Nhạc Bất Quần miệng phun ra máu nói.
“Không biết hối cải, ngươi làm tất cả những điều này chẳng qua chỉ vì chính bản thân của ngươi mà thôi. Đừng có lôi Phái Hoa Sơn ra đây, mất mặt.” Phong Thanh Dương lắc đầu thở dài nhưng vẫn không có giết chết Nhạc Bất Quần, dù sao Phái Hoa Sơn hiện tại cùng hắn dính dáng không có nhiều lắm.
“Sư phụ,... hầy… tại sao ngươi lại thay đổi như vậy chứ?” Lệnh Hồ Xung nhìn thấy sư phụ một màn này cũng thở dài lắc đầu, hắn đối với phái Hoa Sơn có rất nhiều lưu luyến nhưng hiện tại hắn không biết nên đối mặt với sư phụ hắn như thế nào nữa. Vì chính… hắn nên đại nghĩa diệt thân, về nghĩa… hắn lại làm không được.
“Hiện tại Diệp công tử, ta như vậy thành thật khai báo, ngươi nên là trao cho ta Tịch Tà Kiếm Phổ rồi phải không?” Nhạc Bất Quần liền muốn hóa điên nói. Hắn… hắn sắp trở thành vô địch thiên hạ đâu.
“Nhạc Mất Quần nha...” Diệp Thần trầm tư nói.
“Là Nhạc Bất Quần.” Nhạc Bất Quần khó chịu nói.
“Ta biết Nhạc Mất Quần đúng không?” Diệp Thần gật gù nói.
“Ta… nói chung là… mau truyền thụ cho ta Tịch Tà Kiếm Phổ.” Nhạc Bất Quần mặc kệ tên tuổi nói. Dù sao danh tiếng của hắn sau hôm nay liền lộ ra bản chất dơ bẩn rồi.
“Ta tại sao phải truyền thụ cho ngươi?” Diệp Thần nhìn mặt Nhạc Bất Quần cổ quái hỏi.
“Ngươi không phải nói là… ai thừa nhận tội lỗi của mình liền được ngươi truyền thụ sao?” Nhạc Bất Quần đều nhanh gấp, tên này chẳng lẽ muốn nuốt lời.
“Đúng, nhưng mà ai ở đây cũng thừa nhận cả, Tịch Tà Kiếm Phổ lại chỉ truyền cho một người, ta không thể bên trọng bên khinh đi.” Diệp Thần nhún vai trả lời.
“Nhưng ta so với bọn họ thừa nhận càng nhiều tội lỗi.” Nhạc Bất Quần đều mau khóc nói.
“Thì làm sao? Ta chính là không truyền cho ngươi, ngươi hỏi một chút người ỏ đây nếu đồng ý ta liền truyền.” Diệp Thần không chút nào sợ hãi nói.
“Các vị anh hùng hảo hán ở đây, các ngươi mau đồng ý nha. Chỉ cần ta học được Tịch Tà Kiếm Phổ, sẽ đem nó cho mọi người cùng hưởng, quyết không nói hai lời.” Nhạc Bất Quần da mặt quả thật dày đến mức đại vương nói.
“Nhạc Bất Quân tên ngụy quân tử ngươi muốn học Tịch Tà Kiếm Phổ liền mơ đi.”
“Hừ, ác độc như vậy, cáo già, còn là ngụy quân tử, Tịch Tà Kiếm Phổ thà hủy cũng không thể để ngươi học.”
“Muốn giết chết chúng ta, giờ liền giả nhân giả nghĩa cầu chúng ta? Ngươi nghĩ chúng ta ngu ngốc hết sao?”
“Ngươi xem… họ không đồng ý cũng không phải ta không muốn truyền.” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.
“Ngươi… nói không giữ lời… các ngươi đều là đồ khốn nạn, hừ, đều làm việc xấu, còn không cho ta học Tịch Tà Kiếm Phổ, trong các ngươi ai không nghĩ đạt được bí tịch liền giết người chứ? Nhạc Bất Quần lớn tiếng tức giận quát.
“Hừ, đồ thần kinh.” Đám người hoàn toàn coi Nhạc Bất Quần thành không khí.
“Tổ tông hôm nay ngươi muốn truyền cho chúng ta nha.” Sau đó thì a dua nịnh nọt Diệp Thần lấy lòng hắn.
“Muốn học ta bí kíp võ công sao? Có thể, chỉ câu nói cũ, một người có thể học. Võ công đương nhiên… muốn thuộc về kẻ mạnh, ta tự nhiên nghĩ đến một kế rất hay. Chỉ cần là kẻ còn đứng ở đây đến phút cuối cùng… Tịch Tà Kiếm Phổ liền là của kẻ đó. Ta… không nói hai lời. Hiện tại, liền bắt đầu viết ra Tịch Tà Kiếm Phổ.” Diệp Thần không biết từ đâu đến bút giấy đi vào trong điện ngồi bắt đầu viết Tịch Tà Kiếm Phổ bốn chữ lên bìa sau đó mở ra bắt đầu chuẩn bị viết.
“Mọi người cẩn thận đây là kế ly gián, muốn chúng ta tự giết lẫn nhau.”
“Đúng vậy… mọi người cần phải đồng tâm… phụt….” Chưa nói hết câu người này liền bị một thanh kiếm đâm xuyên.
“Hừ, ta mặc kệ có phải thật hay là giả, Tịch Tà Kiếm Phổ này ta hôm nay nhất định muốn. Các ngươi đều đi chết đi cho ta.” Nhạc Bất Quần rút ra kiếm đem cái xác đá sang một bên sau đó liền hướng đám người đánh tới.
Lập tức cả một cái đại hội võ lâm chính phái liền bất đầu một màn chém giết đặc sắc nhất trong lịch sử, chỉ đơn giản bởi vì một cái nam tử cả một người đều không động thủ. Vốn dĩ kẻ địch là hắn hiện tại, hắn liền ngược lại nhìn bọn chúng tự giết nhau.
Chỉ một lúc sau, trong sân nhưng kẻ chạy trốn ra ngoài đều bị thương không nhẹ, đứng trên đống thi thể Nhạc Bất Quần đầu tóc đều bù dù lung tung, người đầy máu me thương tích đi đến Diệp Thần gần ghế quỳ xuống nói không ra hơi: “Tịch… Tịch Tà Kiếm Phổ… cho ta...”
“Tịch Tà Kiếm Phổ liền cho ngươi.” Diệp Thần đem bí kíp ghi bốn chữ “Tịch Tà Kiếm Phổ” đặt vào tay Nhạc Bất Quần cười nói.
“Cuối cùng… cuối cùng thì ta cũng đã thành công… cuối cùng thì… ha ha... ” Nhạc Bất Quần cười như kẻ điển cầm lấy Tịch Tà Kiếm Phổ run rẩy mở ra.
“Cái… cái gì… tại sao lại là giấy trắng? Tại sao? Không thể nào. Thế nào là sao? Diệp công tử… ngươi tại sao? Ngươi có nhầm lẫn gì không? Đây rõ ràng không phải Tịch Tà Kiếm Phổ.” Nhạc Bất Quần cầm trong tay quyển sách toàn giấy trắng tức giận nói.
“Ai nói đây không phải? Ngươi không biết chữ sao? hay là không biết đọc? Hầy thật là ngu quá đi mà. Để ta đọc giúp ngươi… nhìn nè đây là chữ Tịch còn đây là chữ Tà, hai chữ còn lại chính là chữ Kiếm Phổ. Biết sao?” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.
“Ngươi… ngươi không biết liêm sỉ rõ ràng… ngươi đã hứa.” Nhạc Bất Quần biết mình bị chơi khăm lập tức giận dữ. Hắn không nghĩ tới kẻ mạnh như Diệp Thần, thậm chí đứng sau nhiều chuyện vậy lại là kẻ nói không giữ lời.
“Giờ này… liêm sỉ? Để làm cái gì? Ma giáo chúng ta từ trước đến giờ làm chuyện xấu còn cần giữ lời hay sao? Tin vào ta nhân phẩm không đáng sợ? Đáng sợ là trên thế giới còn có người này, mà hôm nay còn nhiều như vậy nữa. Ta cảm thấy ta rất ngại đâu. ” Diệp Thần phát ra một câu chân ngôn đem Nhạc Bất Quần đều câm nín.
Sau đó Nhạc Bất Quần liền giận quá tẩu hỏa nhập ma tắc thở luôn, hắn liền trở thành sử thượng tối cường chưởng môn kẻ bị tức chết.
Phong Thanh Dương đám ngươi cùng Khúc Dương thấy một màn này đều mộng bức một bộ. Cái này cục diện thay đổi quá nhanh đi, vốn di ở nghịch cảnh, Diệp Thần nói mấy câu, mấy tên này liền cứ vậy chết rồi. Cả một bóng người danh môn chính phái cũng chẳng còn. Đây chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết vầng sáng nhân vật chính hay sao chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...