Thiên Đạo Hệ Thống

Vào lúc này, Đông Phương Bạch trong máu đều nóng lên lộn hết cả tiết. Bàn tay thật sự vô cùng muốn cho cái tên khốn khiếp này một trận nhừ từ. Nói đến nói lui, hắn có quan tâm mình cái khỉ. Thứ hắn quan tâm liền là rượu hắn lãng phí tại nàng trên thân nha.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Có nhìn nữa, nhìn mãi, ta cũng không cho ngươi tiếp tục uống. Một cái nữ nhân uống cái gì rượu. Lãng phí.” Diệp Thần ánh mắt lườm lại Đông Phương Bạch đem rượu cất vào trong ngực nói.

“Ta mới không thèm uống ngươi rượu. Vị nhạt muốn chết.” Đông Phương Bạch nhổ nước bọt tức giận.

“Nhạt cũng là của ta, muốn uống liền tự đi mua.” Diệp Thần một bộ keo kiệt dáng vẻ nói.

“Khỏi, ta uống đủ.” Đông Phương Bạch vất chân lên đùi một bộ không cần thiết chiếm lợi nói.

“Vậy bây giờ liền đi cho ta xuống bếp làm bánh nướng đi, ngươi còn một bộ nát rượu đứng đó làm gì?” Diệp Thần vỗ vào mông nàng một cái bốp nói.

Nếu như có người ở đây nhất định sẽ tròn mắt mà nhìn, cái này nam nhân vậy mà dám đánh mông Đông Phương Bất Bại? Đã thế Đông Phương Bất Bại sát phạt quyết đón thường ngày hiện tại mặt liền đỏ hệt như một cái tiểu nữ tử phụng phịu.


“Ta mới không muốn vào bếp. Còn nữa, tại sao ta phải làm bánh nướng cho ngươi ăn? Ngươi không biết tự đi mua mà ăn sao?” Đông Phương Bạch không chịu nghe lời nói.

“Giao ước giữa chúng ta, ngươi quên rồi sao? Xem ra,... chỉ có mình ta là vẫn nhớ.” Diệp Thần cầm bình rượu nhấc lên uống nói.

“Giao ước giữa chúng ta? Chẳng lẽ...” Đông Phương Bạch suy tư nghĩ ngợi.

“Khi nào mọi việc qua đi, chúng ta liền trở lại căn nhà tranh. Ta sẽ làm bánh nướng cho ngươi ăn cả đời.” Một câu nói do chính nàng nói liền hiển hiện qua đầu, vào cái ngày tuyết rơi trước cửa, nàng hôm đó chính là có chút say rượu, bản thân nói cái gì đều mơ mơ hồ hồ. Nếu hôm nay hắn không nhắc lại để động nàng cái não. Thì chắc hẳn nàng đều đem nó lãng quên. 

“Xem ra ngươi hẳn là nhớ đến.” Diệp Thần gật đầu hài lòng nói. Dù sao mọi chuyện đối với nàng mà nói cũng mới qua năm ngày. Còn với nàng thì đã là năm năm trôi qua. Nàng đều có thể nhớ lại. Đã là tốt lắm rồi.

“Ngươi… muốn ăn? Không sợ… ta hận ngươi liền...” Đông Phương Bạch ngỏ ý nghi ngờ hỏi.

“Ăn, tại sao lại không ăn? Kể cả trong thức ăn có độc, chỉ cần là ngươi làm, ta cũng không ngại ăn.” Diệp Thần xắn ống tay lên vẻ mặt đầy bình thản trả lời. Ngươi có bỏ độc thì đã sao? Lão tử thân thể bách độc bất xâm.

“Vậy ta liền giúp ngươi đi làm. Đến lúc đó đừng có nuốt lời.” Đông Phương Bạch mặt khẽ đỏ đứng lên nói.

“Ngươi đi đâu đấy?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.

“Đi nấu, chẳng lẽ ta ngồi đấy ỉa ra cho ngươi xơi?” Đông Phương Bạch bị lây nhiễm tính bẩn bựa của Diệp Thần trong nhà vệ sinh nói.

“Không ngồi đây, vậy ngươi đi vào bồn cầu ở bên đó có gì khác nhau đâu? Nhà bếp ở bên cnahj cơ mà.” Diệp Thần nhìn nàng liền ánh mắt có chút nghi ngờ hỏi.


“Ách, ta biết, ta chính là đi vệ sinh cái rồi vào nấu… có vấn đề gì sao?” Đông Phương Bạch khẽ đỏ mặt xấu hổ nói.

“Không có vấn đề, nhưng thận ngươi có vẻ yếu nhỉ? Mới đi vệ sinh xong, giờ lại muốn. Vẫn là ngồi đây, ta giúp ngươi bắt mạch một cái. Xem ngươi thận có vấn đề gì không. Nếu không rất dễ đi tiểu dắt đấy.” Diệp Thần liền vỗ vỗ bàn nói.

Đông Phương Bạch mặt liền có chút hắc liền quay đầu hầm hầm sát khí đi về phía nhà bếp. Tên khốn nạn này rõ ràng biết rõ là nàng không có vấn đề gì, chỉ muốn giả vờ cho bớt ngượng còn cố tình không buông tha. Thận của nàng hoàn toàn khỏe không có vấn đề. Còn tiểu dắt cái con khỉ.

“Ngươi không đi tiểu nữa hả? Không có vấn đề gì, ngươi cởi quần ra nha. Ta giúp ngươi xem, nam nữ trong mắt y sĩ đều là như nhau.” Diệp Thần nghi hoặc hỏi. 

“Không đi nữa. Không cần ngươi quan tâm.” Đông Phương Bạch đều muốn cho tên chết toi này một trận. Cởi quần cái con khỉ.

“Ngươi đừng có giấu bệnh. Cởi ra cho ta xem một chút là được. Nếu như ngươi có bệnh ín hay bệnh lậu gì, ta phát hiện sớm còn đường cứu chữa.” Diệp Thần khuyên can nói..

“Đợi đã… ta cũng có điều muốn hỏi.” Đông Phương Bạch tìm cách lảng tránh cái này chủ đề. Trong lòng thì muốn gào lên, có cả nhà ngươi mới bệnh kín với bệnh lậu ấy.

“Ngươi cứ việc hỏi, nếu về việc tiểu dắt thì cứ cởi quần ra, muốn chuẩn bệnh đúng cần phải xem… e hèm… không phải ta có ý chiếm ngươi tiện nghi đâu.” Diệp Thần khẽ ho khan đầy khí khái chính trực nói.


“Ta không hỏi cái đó. Ta muốn biết ngươi phát hiện ta là nữ nhân là từ bao giờ?” Đông Phương Bạch liền hỏi nghi hoặc.

“Ngươi có thể rất giỏi trong việc giả nam trang nhưng mà… làm sao có thể đánh lừa được cái máy dò và hai quả bi năng lượng thần thánh đặt giữa hai chân của ta được chứ?” Diệp Thần mặt đầy tự tin về chiếc máy dò gắn giữa hai chân.

“Cái máy dò giữa hai chân?” Đông Phương Bạch nghi hoặc, máy dò? nó là cái gì chứ? Mà đợi đã hắn nói hai hòn bì… vậy thì...

Bỗng nhiên tiếng voi kêu lần nữa kêu lên trong tai của nàng.

“Ngươi đồ chết tiệt… nói cái gì thế hả?” Đông Phương Bạch cầm kim thêu ném thẳng đến Diệp Thần. 

Nhanh chóng đem Nhạc Bất Quần làm lá chắn, Đông Phương Bạch kim thêu toàn bộ cắm vào Nhạc Bất Quần hai cái núm ngực bên trên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui