Cộc… cộc… tiếng gõ cửa phòng Đông Phương Bạch vang lên. Đã mấy ngày trôi qua, Diệp Thần không đến, không một câu hỏi han, không một chút nào quan tâm.
“Đông Phương hiền đệ, ta là Tuyết Tâm cho ta đi vào được không? Tuyết Tâm tuy đều đến gần kỳ sinh nở nhưng do phục dụng nhiều Diệp Thần đan dược cùng dưới hắn phụ trợ y thuật, nàng dường như có thể đi lại không thành vấn đề.
“Không cần ngươi quan tâm, cút hết đi...” Đông Phương Bạch cả người đều co vào trong chăn tức giận và chán ghét nói.
Bỏ qua Đông Phương Bạch lời nói nàng cùng với Nhậm Ngã Hành đang không chút nào thành tâm cầm trên tay đồ ăn cùng nước uống mở cửa bước vào: “Đông Phương hiền đệ ngươi ăn chút gì đi, đều đã mấy ngày rồi ngươi không ăn uống gì. Cứ như vậy ngươi sẽ chết thật đó, mặc kệ có chuyện gì đều muốn ăn uống một chút vào. Tránh cho cơ thể thiết dinh dưỡng.”
“Ta không cần hai các ngươi giả nhân giả nghĩa. Sư phụ ta đâu bảo hắn đến đây nhanh đi, nếu không ta quyết không ăn dù chỉ một miếng, không uống dù chỉ một giọt nước. Nếu như hắn không gặp ta nói xin lỗi. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.” Đông Phương Bạch cầm thức ăn Nhậm Ngã Hành vừa mới để lên bàn đem toàn bộ hất xuống tức giận quát.
“Tiểu tử ngươi...” Nhậm Ngã Hành tức giận nhìn đồ ăn rơi xuống đất muốn cho tên tiểu tử này một bài học.
“Ngã Hành không cho bắt nạt Đông Phương hiền đệ.” Tuyết Tâm ngăn cản lại nói.
“Hừ, coi như ngươi may mắn, không chấp nhặt với tên… không phải đàn ông như ngươi.” Nhậm Ngã Hành vẫn là cắn răng nhịn xuống. Dù sao hắn cũng không quen đánh phụ nữ giết trẻ nhỏ.
“Sư phu hắn rốt cuộc mấy ngày nay đi đâu… tại sao không đến tìm ta?” Đông Phương Bạch không chút nào quan tâm đến hai người. Đầu tóc bù dù, toàn cơ thể đều nhọ nhem không khác gì cái bang, ngay cả mặt mũi đều bị che khuất lại mệt mỏi do không ăn uống hỏi.
Tuyết Tâm đưa khăn lau khẽ lau nước mắt ướt đẫm nghẹn ngào nói: “Đông Phương hiền đệ ngươi nghe tin này nhất định muốn bình tĩnh lại… tuyệt đối đừng kích động...”
“Hừ, đừng có mà ngất ra đó đó. ” Nhậm Ngã Hành nhìn Đông Phương Bạch khinh bỉ nói. Hắn thật sự nhìn tên tiểu tử này rất là ngứa mắt. Nếu không phải hắn sư phụ tên này, hắn sớm đã cho tiểu tử này xanh cỏ.
“Các ngươi… các ngươi nói cái gì vậy chứ?” Đông Phương Bạch không hiểu nhìn hai người nói.
“Đông Phương hiền đệ, tiên sinh hắn… tiên sinh hắn..” Tuyết Tâm không nói lên lời nói.
“Hắn làm sao chứ? Hắn có vấn đề gì sao? Đi chơi gái không trả tiền. Hay vẫn là ăn cướp ăn trộm bị bắt, hay thông dâm với quan chức cấp cao?” Đông Phương Bạch lập tức tràn đầy lo lắng hỏi.
“Ách, cái này không phải vậy...” Nhậm Ngã Hành mặt có chút giật nói. Tên sư phụ này rốt cuộc là cẩu thả đến mức nào, mà để đệ tử mình nghĩ đốn mạc vậy chứ.
“Đông Phương hiền đệ, tiên sinh hắn… tiên sinh hắn… nhờ ta đưa lại cho ngươi cái này võ công. Bảo ngươi siêng năng tập luyện. Sau đó ra ngoài, nghe nói bị một đám người truy sát hắn. Hiện tại, sống chết không rõ. Ngươi nhất định muốn bình tĩnh.” Tuyết Tâm vỗ về Đông Phương Bạch sợ hắn sốc nói. Mặc dù hai thầy trò như chó với mèo, nhưng mà Đông Phương Bạch đối với mình sư phụ rất yêu thương, hoàn toàn không có như họ biểu hiện bên ngoài.
“Ngươi không cần phải lo lắng quá đâu, tiên sinh hẳn sẽ không có bất trắc gì,...” Nhậm Ngã Hành cũng mở miệng nói. Hắn cũng thật không biết, rốt cuộc trong hồ lô của sự phụ tiểu tử này chứa thuốc gì.
“Phù… các ngươi làm ta còn tưởng cái gì lo hết hồn.” Đông Phương Bạch như thả được cục đá trong lòng thư thái ngồi xuống bàn nói.
“Ngươi… ngươi không lo gì hay sao hả?” Tuyết Tâm cùng Nhậm Ngã Hành thấy Đông Phương Bạch không chút lo lắng liền ngạc nhiên hỏi.
“Lo lắng gì chứ? Trong thiên hạ này đánh được hắn, có mấy ai đâu. Lần này đám người kia nhất định bị lột sạch trần như nhộng rồi. Chắc là cướp được nhiều nên lần này đi kỹ viện hay sòng bạc nào đó chơi bời rồi. Thế mà không nói sớm, làm ta đều mấy ngày không ăn cơm chỉ uống nước.” Đông Phương Bạch đói gần chết nhặt tạm cái bánh bao trên mặt đất vừa đánh rơi phủi đi cho vào miệng nói.
“Nhưng mà...” Tuyết Tâm cảm giác không đúng kịch bản cho lắm. Theo đúng như tiên sinh đạo diễn, hẳn là Đông Phương hiền đệ lập tức phóng ra ngoài đi tìm mới đúng chứ. Thế nào một chút an nguy cũng không lo lắng vậy.
“Ta nói ngươi… ngươi ngươi… sư phụ đều biến mất ngươi còn ngôi đó.” Nhậm Ngã Hành cũng ý kiến nói.
“Không cần lo lắng, hai người các ngươi vẫn là đừng ở đó trang cái gì. Tên sư phụ đốn mạc đó từ trước đến giờ chịu ăn qua thiệt thòi hay sao? Không cần thiết, qua mấy ngày nữa, hắn hết tiền liền trở về.” Đông Phương Bạch đi vào gần gường mở ra dưới gối mình một túi đồ ăn vặt cầm lên bắt đầu ăn thoải mái, làm nàng mấy ngày phải nhịn đói, mệt chết nàng.
“Nhưng lần này có vẻ khác đó… Ngươi xem sư phụ ngươi đều đem sách đưa cho ngươi.” Tuyết Tâm đưa sách cho Đông Phương Bạch nói.
“Lại không phải xuân cung đồ đó chứ? Lần này là Kim Bình Mai vẫn là Hồng Lâu Mộng hoặc Nhục Bồ Đoàn đâu… mấy bộ này mấy tháng trước đều đã xem chán.” Đông Phương Bạch cũng nhạt nhẽo nói. Tên sư phụ này đều không dạy qua nàng nửa chiêu võ công có sát thương.
“Ách, lần này là Quỳ Hoa Bảo Điển.” Tuyết Tâm liền mở miệng trả lời nói.
“Quỳ Hoa Bảo Điển chính là Quỳ… đợi đã ngươi nói là Quỳ Hoa Bảo Điển sao? Mau đưa ta xem.” Đông Phương Bạch nằm ườn trên giường bỗng bật dạy nói.
“Cửa ngươi đây.” Tuyết Tâm đưa võ công cho Đông Phương Bạch noiis.
“Quỳ Hoa Bảo Điển… cuối cùng hắn cũng truyền dạy cho ta.” Đông Phương Bạch cầm quyển sách trên tay vui vẻ nói. Chỉ cần học được võ công, mười cái Nhậm Ngã Hành nàng cũng hành cho như chó.
“Ách, ngươi không cảm thấy hắn ra đi lâu vậy có gì lạ hay sao?” Tuyết Tâm cùng Nhậm Ngã Hành nhìn Đông Phương Bạch háo hức ôm cuốn sách nói.
“Không cần, không cần, hắn mạnh vậy ai dám động hắn.” Đông Phương Bạch vẫy vẫy tay cho qua đuổi hai người ra khỏi phòng nói.
Tại cửa phòng lúc này, Diệp Thần có chút bực tức muốn đem tên đệ tử này đè ra hiếp rồi giết: “Móa, lão tử ít cũng là ngươi sư phụ. Ngươi lo lắng cho ta một chút không được sao? Phản đồ… đời ta đương vi sư thật bất hạnh.”
“Nén bi thương...” Nhậm Ngã Hành cùng Tuyết Tâm cũng mở miệng an ủi nói.
“Các ngươi vào đó thêm lần nữa.” Diệp Thần liền quyết tâm để tên đệ tử này lo lắng cho mình.
“Muốn làm gì chứ? Tiên sinh, Đông Phương hiền đệ hắn vốn không lo cho ngươi.” Tuyết Tâm liền lắc đầu cảm thấy vô dụng nói.
Diệp Thần khinh bỉ mở miệng: “Theo ta kinh nghiệm đọc qua chín trăm chín mươi chín tiểu thuyết dâm tình… í lộn ngôn tình… các ngươi đem theo ta cái này vào liền có thể khiến hắn chạy ra ngoài đi tìm.”
“Cái gì vậy chứ?” Tuyết Tâm cùng Nhậm Ngã Hành tò mò nói.
“Chính là… hắc hắc...” Diệp Thần đưa tay vào trong mình quần kéo ra một chiếc khố đưa cho Tuyết Tâm nói.
“Ưm...” Khẽ đỏ mặt nhìn chiếc khố nàng đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần, Tuyết Tâm khẽ che mắt lén nhìn sợ chồng phát hiện ra nàng biểu hiện lạ.
“Phu nhân phi lễ chớ nhìn.” Nhậm Ngã Hành lập tức che trước mặt vợ mình nói.
“Các ngươi hai người cầm theo ta chiếc khố vào bên trong đó kêu lên, là ta do quá đẹp trai, đi đường vốn chỉ để con gái đẹp nó nhìn thèm nhỏ dãi chơi. Không ngờ, bị các nàng tấn công đè ép bắt cóc hiếp dâm, hôn hít… Bảo hắn mau tới cứu ta.” Diệp Thần liền ném cho Tuyết Tâm mình quần khố nói.
“Cái này… có được không đó. Ta cảm thấy như vậy rất là có vấn đề.” Nhậm Ngã Hành mặt khẽ đen lại nói. Ngươi nghĩ ngươi là ai, mỹ nữ hay sao? Muốn bị người ta hiếp? Kiếp sau đi.
“Đúng đúng, ta cũng cảm thấy có vấn đề. Các ngươi còn phải nói, do nhìn ta quá đẹp trai, nên là khiến quan âm bồ tát đi qua cũng phải ghé qua thử một lần. Nàng mông lớn ngực nở đè lên ta người bày ra tư thế Quan m Tọa Liên. Sắp khiến ta chết ngạt, ngươi mau kêu tiểu tử này đến cứu.” Diệp Thần không biết chớp mắt chém gió quên trời đất.
“...” Hai người một mặt nhìn nhau vẫn là im lặng cầm theo chiếc quần khố đi vào bên trong.
“Có việc gì sao? Không có việc thì đừng làm phiền ta luyện công.” Đông Phương Bạch nhìn hai người mở miệng nói.
“Sư phụ ngươi… đi trên đường… đẹp quá bị người ta hiếp dâm. Hắn gửi tối hậu thư cầu cứu.” Hai người liếc nhìn nhau vẫn là quyết định nói ra.
“Khụ khụ… bị hiếp? Hay là… hắn đi hiếp con nhà ai? Không được… ta tuyệt đối không để hắn phơi giống linh tinh, loại người như hắn cần phải triệt sản không thể để cho đẻ trứng.” Đông Phương Bạch mặt đều hóa xanh nhanh như bay lao ra khỏi phòng đi ngăn cản cứu vớt chúng sinh thiên hạ ý nghĩ.
Tuyết Tâm một mặt đều mộng bức, Nhậm Ngã Hành cả miệng đều không ngáp nổi. Hắn thật không nghĩ tới lý do gì mà tiểu tử này có thể lao nhanh vậy chứ? Sư phụ ngươi bị người truy sát ngươi đều không cho là tình hình nguy hiểm. Thế quái nào hắn bị hiếp lập tức lao ra.
Từ trên nóc nhà Diệp Thần đều cảm động muốn khóc: “Tên đệ tử này… vẫn là quan tâm ta. Hầy,... đẹp chi cho khổ vậy trời, đi đâu gái nó cũng nghĩ hiếp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...