Vào được dinh thự nhà Takagi, phu nhân Takagi cũng là mẹ của Saya Takagi dẫn dắt mọi người vào nghỉ ngơi trong biệt thự.
“Mọi người không cần ngại cứ tự nhiên như ở nhà là được.” Takagi Yuriko mỉm cười thân thiện mời đón nói.
“Như ở nhà? Ta cũng có ý này. Vậy chúng ta liền không khách khí.” Diệp Thần cùng Korito Oba lập tức giống như tin là thật.
Diệp Thần lười biếng đặt người nằm trên ghế tại phòng khách, gác chân lên bàn hoàn toàn không có khách khí chút nào. Còn Korito Oba cũng không thế nào khách khí, nàng liền cầm điếu thuốc tại trên nền nhà trải tấm thảm đắt tiền vẩy tro thuốc đem nó cháy xém.
Takagi Yuriko mắt nhìn thấy cảnh tượng này đều có chút giật giật, nàng chỉ là nói như vậy thôi. Mấy người không phải tin là thật đấy chứ.
“Takagi a di thật xin lỗi quá. Hai người họ dạo này chịu hơi nhiều áp lực. Mong thông cảm cho họ.” Rei Miyamoto liền thay mặt hai người lấy lý do tránh cho Takagi Yuriko tức giận.
“Họ mọi khi… không có như vậy đâu.” Kohta mập mạp mắt giật giật nói láo. Bình thường họ còn kinh khủng hơn như vậy.
“Không sao, dù sao trải qua nhiều chuyện như vậy, họ giải tỏa một tý cũng tốt.” Takagi Yuriko mỉm cười hiền hậu nói.
“Thật may quá, Takagi ngươi không những chỉ xinh đẹp mà còn thật tốt bụng.” Shizuka giáo y ngưỡng mộ nói.
“Shizuka sensei quá khen rồi. Cảm ơn đã chăm sóc đứa con gái của tôi. Thật sự làm phiền rồi.” Takagi Yuriko cũng chân thành cảm ơn nói.
“Không có gì, chăm sóc học sinh là nghĩa vụ của giáo viên mà.” Shizuka giáo y cũng vui vẻ nói.
“Con lên thay quần áo trước.” Saya Takagi nhìn Shizuka giáo y có chút khinh thường liền rời lên trên nhà. Từ đầu đến cuối cô giáo ngốc này chỉ khiến bọn họ câm nín mà thôi. Ngoài ra chính là cục tạ của team.
“Xin lỗi về Saya, từ nhỏ nó đã được nuông chiều. Mọi người cũng nên thay đồ cùng nghỉ ngơi một chút đi.” Takagi Yuriko xin lỗi mọi người mở miệng nói.
”Cảm ơn Takagi a di.” Saeko gật đầu chân thành cảm ơn nói.
Mọi người ngoại trừ Korito Oba cùng với Korito Oba đều dưới sự giúp đỡ của Takagi Yuriko bắt đầu trở về phòng nghỉ ngơi. Căn biệt thự này thật sự rộng lớn, bọn họ cũng là lần đầu tiên đến nhà Saya Takagi chơi, không nghĩ lại giàu có đến vậy.
“Ờ, thật xin lỗi. Hai người có vẻ cũng đói rồi, có muốn ăn cái gì hay không ăn được cái gì hay không để tôi còn nấu? Không cần khách khí làm gì, như ở nhà là được.” Takagi Yuriko lo lắng xong cho mọi người liền mở miệng hỏi đến hai người vô lịch sự này.
“Ăn cơm ý à? Vậy thì hai chúng tôi không cần khách khí.” Diệp Thần cùng Korito Oba đang lười biếng lập tức có hứng thú.
“Tôi muốn ăn cơm rang dương châu, mà cơm thì phải vàng óng, quan trọng nhất là phải có nhiều thịt bò, loại thịt bò Cube ấy. Mà đúng rồi, nhất định cần có vài chai Russo Baltique (1,3 triệu đô la) tráng miệng. Ăn cơm rang không xúc miệng bằng chi vas cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng lắm. Ăn không có tý vị gì cả. Đúng bảo đầu bếp không được bỏ quá năm hạt muối, nếu không sẽ mất đi vị của cơm, còn nữa rau cỏ là bàng môn tà đạo tuyệt đối không được cho vào. Chưa tính đến phải đựng bằng đĩa sứ, dùng đũa cùng với thìa bạc để ăn. Tôi thì chỉ cần ăn giản dị thế thôi là được rồi. Rất dễ nuôi.” Diệp Thần không chút nào khách khí nói.
“Hắn đơn giản như vậy tôi so với hắn còn đơn giản. Chỉ cần một đĩa tôm hùm chiên bơ, cùng với sushi cá hồi, mà nhắc trước trứng cá hồi tuyệt đối muốn lớn, nếu không ăn vào như ăn bã vậy, cơm muốn trắng mềm từng hạt nên nấu phải vừa nước, mà con tôm hùm nào mà nhỏ hơn một cánh tay liền ném đi, ăn làm gì mấy đồ đểu. Xúc miệng bằng Russo Baltique tốn kém lắm, kiếm chai Tequila Ley 925 (3 triệu đô la) uống tráng miệng là được rồi. Mà đúng rồi Diệp Thần có ăn có uống cũng nên có chút đồ ăn nhẹ đúng không?” Korito Oba liền địa khái vô cùng khách khí nói.
“Ách, nói mới nhớ, ta muốn một cốc kem Absurdity Sundae (60000 đô la). Không cần đắt nhất lấy tốt nhất là được. Mà hình như trong tủ lạnh có vị dâu tây đấy lấy vị đó đi.” Diệp Thần cân nhắc mở miệng nói.
“Ta thì không thích ăn kem lạnh răng lắm. Lấy một chút trứng cá muối Almas (25000 đô la) ở tủ lạnh ngăn trên là được. Rồi Takagi phu nhân đi nấu đi, hôm nay ăn đơn giản vậy thôi.” Korito Oba cũng mở miệng khiêm tốn.
“Ăn đơn giản thật.” Takagi Yuriko nói mắt đều có chút giật giật mạnh, đáng lẽ ra nàng không nên hỏi mới đúng. Sao tự nhiên hối hận vậy này, vốn định hỏi cho có lệ, tưởng rằng hai con hàng náy hẳn sẽ khách khí nói ăn gì cũng được. Ai ngờ, họ hoàn toàn tin tưởng không khách khí luôn. Mà tủ lạnh có cái gì, nhà bếp có đồ gì sao hai người này biết rõ vậy, so với chủ nhà còn biết rõ.
“Còn đứng đấy làm gì nữa? Đi nấu đi, không thấy đói bỏ mẹ đây à?” Diệp Thần lười biếng nhìn Takagi Yuriko khó chịu hỏi.
“Đúng rồi trước khi đi nhớ mang một chút dưa hấu đen Densuke (6500 đô la/ 1 quả) lên ăn cho đỡ nhạt miệng, khổ thật đấy đến cái nhà gì đâu làm khách, mà chẳng có tý nước cùng trái cây tiếp đón. Mợ thằng chủ nhà có tâm vãi luôn ý. Đúng rồi, Yuriko đừng đứng đó đi nấu đi, cứ vào bếp mà làm, tự nhiên sử dụng nhà bếp như ở nhà. Không cần khách sáo.” Korito Oba chán ghét một mặt nói.
“Vậy thì… tôi đi nấu nhé.” Takagi Yuriko lần này cảm thấy có chút trọng thương. Đây hình như là nhà của nàng mà, thế quái nào nàng cần phải khách sáo. Người khách sáo nên là các ngươi có được hay là không.
“Thật là, cái nhà thì to mà phục vụ thì không bằng cái chuồng lợn nhỉ.” Diệp Thần thở dài lắc đầu nói.
“Chuồng lợn lại sang chảng quá, còn không bằng cái máng heo ý.” Korito Oba liên tục chê bai.
“Ừ, nói đúng thật.” Diệp Thần tán thành ý kiến nói.
Bước đi nghe thấy hai người bàn luận Takagi Yuriko suýt thì ngã sấp mặt lên trên mặt đất. Còn tốt nàng vẫn đứng được vững trước hai cơn gió không nể mặt mũi này.
“Này hai người Takagi san có chuyện muốn nói, chúng ta tập trung tại phòng của Rei đi.” Saeko thấy Takagi Yuriko rời đi liền kêu mọi người đến phòng nói.
“Ồ, xem ra có việc khẩn cấp đây.” Korito Oba hướng trên tầng cùng Diệp Thần đi đến, hai người cũng muốn biết rồi cuộc cô tiểu thư này có chuyện gì muốn nói.
Rất nhanh mọi người đều có mặt đông đủ tại phòng Rei Miyamoto.
“Ách, sao mọi người lại tụ tập hết ở đây thế này?” Rei Miyamoto nhìn mọi người một mặt nghi hoặc.
“Saya san có chuyện muốn nói.” Diệp Thần tựa người vào thành ghế nói.
“Có gì mau nói đi, ta còn nghĩ cơm tối.” Korito Oba lười nhác nói.
“Cô cũng cảm thấy đói nữa.” Shizuka giáo y bóc chuối ăn nói.
“Về chuyện chúng ta có nên duy trì nhóm hay là không?” Saya Takagi một bộ mặt nghiêm túc nói.
“Duy trì nhóm?” Rei Miyamoto không hiểu lẩm bẩm.
“Khụ khụ… duy trì nhóm là sao?” Shizuka giáo y đều có chút nghẹn hỏi.
“Tất nhiên rồi, hiện tại chúng ta là một phần của tổ chức lớn mạnh hơn, tất nhiên là trừ hai người họ. Nói cách khác...” Saeko nhìn đến Diệp Thần cùng Korito Oba lười biếng nói.
“Đúng, chúng ta có hai lựa chọn… một là gia nhập theo bọn họ. Hai là tự làm theo cách của mình.” Saya Takagi phân rõ ranh giới nói.
“Nhưng mà… có cần tách khỏi họ hay không? Ý tớ là giờ bên ngoài đường đã tồi tệ lắm rồi. Còn bố cậu đã duy trì được nơi này. Việc đó hẳn rất khó khăn. Mà phần lớn nhờ công mẹ cậu đấy.” Kohta liền mở miệng khuyên can nói.
“Ừ, tớ rất tự hào về mẹ tớ, giờ vẫn vậy, bà ấy có xoay sở mọi việc chỉ trong vòng hai ngày. Nhưng mẹ tớ… nên...” Saya Takagi nói với vẻ đầy tức giận.
“Nên cử người đi cứu ngươi trước sao?” Diệp Thần nhún vai thản nhiên nói.
“...” Saya Takagi im lặng không trả lời.
“Ở tận thế này muốn kẻ khác liều mạng vì mình là một điều ngu ngốc, không có người mẹ nào từ bỏ con của mình. Nhớ lúc gặp lại mẹ mình sao Saya? Cô đã khóc, tôi tin đó không phải là giả. Dù thế nào đi nữa, thì mối quan hệ giữa cô và gia đình luôn luôn tồn tại, có thể ghét bỏ nó nhưng không được bỏ rơi nó. Cứ tưởng tượng nếu cha mẹ cô đi tìm cô và chết thử xem, so với việc họ bỏ rơi mình cô còn hối hận hơn nhiều lắm đấy.” Diệp Thần nghiêm túc nhìn Saya Takagi nói.
“Diệp-kun...” Đám người nhìn đến Diệp Thần một chút, khác hẳn với vẻ tươi cười liều mạng vô trách nghiệm thường ngày. Diệp Thần nghiêm túc lạ thường.
“Diệp-kun này ba mẹ của Diệp-kun đã mất sao?” Shizuka giáo y nhìn Diệp Thần ôm hắn vào ngực an ủi nói.
“Ừ, bọn họ bị giết.” Diệp Thần thản nhiên nói như không có chuyện gì.
“Bị giết sao?” Đám người lập tức thất kinh, bố mẹ của hắn chắc chắn không yếu đi, thế nào lại bị người khác giết.
“Sao ngươi có thể nói với giọng bình thản như vậy chứ?” Saya Takagi bất bình nói, tên này giọng kiểu như không có chút nào bận tâm đến.
“Ta nói bình thản không có nghĩa ta không quan tâm. Đơn giản bởi vì, ta biết rõ, sớm muộn ta cũng tìm ra được kẻ đã giết hai người họ. Lúc đó, ta nhất định sẽ để hắn nếm trải mọi điều đau khổ ta đã phải trải qua, chắc chắn là như vậy. Ta tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho hắn, kể cả hắn là ai ở đâu, ta cũng phải tìm ra bằng được.” Diệp Thần tức giận khẽ bóp nát thành ghế nói.
Lạch cạch… Korito Oba lập tức thất kinh lùi lại vài bước đẩy ngã vỡ một cái bình hoa lúng túng nhặt lên liền bị đứt ngón tay: “Ách, thế nào lại có cái bình hoa ở đây nhỉ. Ui da,...”
“Ui… da… Ngươi không sao chứ?” Diệp Thần lập tức cảm thấy ngón tay đau xót chảy máu hướng tới Korito Oba cầm lấy khăn giúp nàng bó lên.
“Ngươi...” Đám người nhìn ngón tay Diệp Thần đồng thời chảy máu nghi ngờ.
“Vừa rồi bấm vào ghế ha ha… có chút dùng lực.” Diệp Thần liền đại khái che giấu nói. Đám người liền không tiếp tục nghi ngờ trừ Korito Oba im lặng không biết nghĩ điều gì.
“Diệp-kun...” Shizuka có chút sợ hãi nói. Đám người nhìn Diệp Thần như vậy tức giận cũng im lặng không nói gì.
“Dọa ngươi sợ rồi.” DIệp Thần xoa xoa nàng đầu trấn an nói.
“Mà đúng rồi, ba mẹ Diệp-kun có ảnh sao? Về sau ta là con dâu không thể không biết mặt cha mẹ chồng được.” Shizuka giáo y khẽ xấu hổ mở miệng hỏi.
“Ách, tất nhiên là có, nó ở ta trong túi, đợi một chút ta tìm. À đây rồi.” Diệp Thần móc mình ví ra muốn lôi ra tấm ảnh. Korito Oba lập tức biến sắc muốn xông lên dành lấy nhưng không kịp. Tấm ảnh đã bị lấy đi ra. Lòng của nàng bỗng động sát ý muốn rút kiếm hạ sát Shizuka.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...