Diệp Thần cực khổ mãi cũng timg được đường về a. Hắn cũng không dám hỏi đường à. Sợ lại gặp bà cô điên nào thì khốn nạn.
“Diệp Thần ngươi về rồi đâu.” Hai người Hoa Tranh cùng Quách Tĩnh cùng nói.
“Ân đã về a. Hôm nay cũng cực khổ đi” Diệp Thần ngồi xổm trên ghế liền mặc kệ hai người cầm ấm trà lên uống. Hôm nay ăn chút đồ không kịp nhai kỹ giờ có chút đầy bụng à.
Hai ngươi nhìn vậy cũng không nói gì a. Chỉ mặc niệm hắn là đàn ông a, có như vậy uống như vậy ngồi thì có sao.
“Diệp Thần thực chất ta cũng không biết gì về ngươi, liền cứu ở bên ngoài về. Xin lỗi không giúp được gì à” Quách TĨnh áy náy nói.
“Không sao, có lẽ không biết mình là ai từ đâu tới cũng chẳng sao. Như vậy từ hôm nay liền bắt đầu làm lại từ đầu đi. Cũng may, ta chưa quên cách ăn cơm đi vệ sinh liền tốt a” Diệp Thần liền vứt cái chuyện này qua sau đầu. Vui lên đi vì đời có mấy khi a, nghĩ nhiều mau già.
“Ân ngươi lạc quan như vậy là ổn a”Hoa Tranh thấy vậy liền cổ vũ hắn.
“Tốt, Diệp Thần ngươi quả thật khí phách à.Sau này ngươi muốn làm gì đâu” Quách TĨnh liền vỗ vai hắn nói.
“Ta chính là sau này ở lại đây, các ngươi thu nhận ta sao” Diệp Thần đánh chủ ý, hiện giờ hắn không tiền, không biết đường,không có võ công ra ngoài không chết mới là lạ. Nhưng trong đầu không hiểu sao có chút y thuật a.
Tuy nhiên phải thử một tý mới được à. Chữa chết người liền không ổn, dù sao đống y thuật này không biết từ đâu ra. Có lẽ trước khi mất trí nhớ hắn là y sư đi.
“Ngươi ở lại đây liền bao trên người ta, ở bao lâu cũng không sao cả.” Quách TĨnh liền giở thói trượng nghĩa nói mà không cần nghĩ.
“Ân, Quách huynh sau này liền nhờ cả vào huynh a” Diệp Thần thấy cá lớn mắc câu cũng thuận nước đẩy thuyền.
Hoa Tranh liền xạm mặt lại, cái tên này là muốn ăn nhờ ở đậu a. Không nói đúng hơn là ăn bám à nha.
“Ngươi nghĩ như vậy tốt a, muốn ăn không ngồi rồi sao. Đừng thấy Quách TĨnh ngốc liền lừa hắn” Hoa Tranh liền bảo vệ Quách Tĩnh à.
“Hoa Tranh cô nương không thể nào nói như vậy. Đây là giang hồ cứu cấp nha, với lại Quách Tĩnh chính là trượng nghĩa cứu giúp ta. Ta cũng sẽ không ăn không ngồi rồi à,nếu giờ đuổi ta đi, quá không trượng nghĩa sao “ Diệp Thần liền tổ vẻ đáng thương nói.
“Đúng Diệp Thần nói rất phải nha, Hoa Tranh chúng ta phải biết cứu giúp mọi người à.” Quách TĨnh nghe thấy hiệp nghĩa liền sáng mắt gật đầu.
Hoa Tranh thấy vậy liền ngây ngốc ra. Nàng giúp Quách TĨnh hắn còn không biết đúng sai à.
“Nhưng chúng ta không thể để tên này ở lại nha, chúng ta chỉ vừa gặp hắn ngay cả hắn là ai cũng không biết rõ à, chúng ta có thể cho hắn tiền là được rồi” Hoa Tranh không chịu thua nói. Nàng muốn tống cổ Diệp Thần đi a, đề hắn lại một ngày nàng cũng không an tâm. Tên này mà lộ chuyện hắn nhìn nàng tắm liền nguy to.
“Quách Tĩnh ngươi biết ta không có trí nhớ a, nếu mà cho ta tiền ta cũng bị lừa a. Còn quen biết sao, không phải hay nói trước lạ sao quen à, chúng ta liền nhận thức bây giờ là được à.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Được a, Ngươi nói đúng” Quách TĨnh chính là như con lật đật gật đầu a.
“Không được a, ngươi không thể ở lại” Hoa Tranh thấy vậy liền nói.
“Quách Tĩnh tấm lòng hiệp nghĩa của ngươi ta nhận nhưng Hoa Tranh cô nương đã nói vậy ta liền cáo từ đi” DIệp Thần liền xoay người ra cửa à. Hắn trong thâm tâm liền nói gọi ta lại a, gọi ta à.
“Diệp Thần ngươi liền ở lại chuyện này ta quyết a, Hoa Tranh muội ngươi đừng cản ta nữa a” Quách TĨnh ngốc nghếch liền chạy ra ngăn lại.
“Ân, vậy ta đành ở lại đi” Diệp Thần liền quay đầu nói. Tất cả đều theo tính toán hắn a.
Hoa Tranh nghẹn lời nhìn mặt Diệp Thần cười mà tức nổ phổi. Nhưng Quách Tĩnh nói thế liền cho hắn ở lại à, đợi sau này hắn gây chuyện liền đuổi đi a. Tên này tuyệt đối là chuyên gia lừa đảo à.
“Quách TĨnh chúng ta có duyên với nhau a, hay là kết nghĩa huynnh đệ đi” Diệp Thần liền đưa ra ý kiến à, như vậy thân càng thêm thân không phải sao. Kết nghĩa xong chính là có thể quang minh chính đại ăn nhờ ở đậu à.
Hoa Tranh suýt ngã ra, hắn đây là cố tình chặt đường lui của nàng sao. Kết nghĩa xong chính là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu à, nàng đuổi hắn Quách Tĩnh cho nàng yên sao. Nàng trừng mắt nhìn Diệp Thần rồi quay ra ngăn Quách TĨnh a.
“Liền a,chọn ngày không bằng chọn giờ liền lập tức đi” Quách Tĩnh liền mặc kệ Hoa Tranh khuyên can, con người hắn thích nhất kết giao bằng hữu a.
“Tốt, ta liền đẹp trai hơn ngươi liền làm đại ca thế nào ý kiến sao” Diệp Thần liền chiếm tiện nghi a.
“Tốt, Diệp đại ca” Quách Tĩnh liền gật đầu a. Thứ tự hắn không mấy quan tâm à.
Hoa Tranh liền cười khổ, đây là lý do gì a, đẹp trai liền làm đại ca. Nhưng sốc hơn là Quách TĨnh cũng gật đầu với cái lý do sưt xẹo này a. Diệp Thần chính là xinh gái chứ không phải soái ca đâu.
Hai người kết nghĩa xong xuôi liền nhận thần a, DIệp Thần chính là được Quách Tĩnh chào đón nhiệt tình à.
“Diệp Đại ca để mai chúng ta tiếp tục nói chuyện giờ ta có hẹn a” Quách TĨnh cáo từ nói. (Đây là có hẹn luyện nội công với Mã Ngọc chân nhân luyện Nội công Toàn chân giáo à.)
“Vậy cáo từ a.” Diệp Thần cũng cáo từ à, bây giờ hắn muốn nghỉ một chút a. Tiễn Quách Tĩnh ra về liền quay lại phòng à.
“Ngươi còn chưa về sao, chẳng lẽ thấy ta soái ca liền muốn cướp sắc sao. Cũng được nhưng nhẹ nhàng với ta một chút nha” Hắn thấy Hoa Tranh liền ngồi trong phòng mình, liền trêu đùa nàng.
“Ngươi không thể nghiêm túc tý sao” Hoa Tranh mắng hắn.
“Tốt, có chuyện gì đâu. Muốn vay tiền ta không có nha, muốn thân thể ta miễn cưỡng cho ngươi à” DIệp Thần liền ngồi xuống nói.
“Ta mới không thèm” Hoa Tranh lẽ lưỡi nói. Thái độ nghiêm túc của ngươi là đây sao.
“Nói ngươi muốn gì mới chịu đi à.” Hoa Tranh liền trả giá. Nàng nhất định phải tống cổ tên háo sắc này đi.
“Ân,ngươi hôn ta cái ta liền có thể suy nghĩ nha” Diệp Thần chỉ vào môi mình cười hắc hắc nói.
“Ngươi nghĩ đẹp a” Hoa Tranh liền nói. Tên này rõ muốn chiếm tiện nghi nàng à.
“Không hôn, không sao ta liền ở lại đây nha. Nhưng nếu chẳng may ta lỡ lời ngươi không nên trách ta nha” Diệp Thần giả bộ không quan tâm đến nói.
“ Ngươi uy hiếp ta sao” Nàng liền tức giận à.
“Ta không có nha, ngươi không thể nói oan cho ta à” Diệp Thần vô tội lắc đầu.
“Ngươi sẽ không nói dối ta chứ “ Hoa Tranh liền nhìn hắn như muốn giết người hỏi. Diệp Thần liền gật đầu, rồi nhắm mắt chỉ vào môi mình
Hoa Tranh liền tiến đến gần hắn hôn lên má hắn một cái nha.
“Ngươi ăn gian sao” Diệp Thần sờ sờ mặt nói.
“Ta không có a, ngươi chỉ bảo ta hôn ngươi thôi nha, mà hôn đâu cũng là hôn à” Hoa Tranh liền chối bay à.Nàng lăn ra cười à, muốn chiếm tiện nghi nàng không đơn giản à
Diệp Thần liền lợi dụng, hôn lên môi nàng a. Hoa Tranh liền đỏ mặt, nụ hôn đầu cứ thế cho hắn nha.
“Ngươi … ngươi…” Hoa Tranh ẩn Diệp Thần ra chỉ vào hắn nói.
“Ta sao a, ta không nói là hôn một phát à, chính là hôn thêm vài cái có sao” Diệp Thần liền chơi chữ nàng.Rồi hôn lên khắp mặt nàng à.
Hoa Tranh vừa xấu hổ, vừa đỏ mặt. Nàng lừa hắn, liền bị hắn lừa lại cả chì lẫn chài a. Vậy mà hắn nói nàng sai là sao. Đúng là tiện nghi tên sắc lang này.
“Ngươi đi được chưa” Hoa Tranh bình tĩnh lại, dù sao mất nụ hôn đầu đuổi được tên khốn khiếp này đi cũng tốt a.
“Ta sẽ đi a, nhưng không phải bây giờ à” Diệp Thần vô sỉ nói.
“Ngươi muốn nuốt lời sao” Hoa Tranh liền túm lấy hắn không buông tha.
“Ta không có nha, lúc nãy ta chỉ nói suy nghĩ a, suy nghĩ bao lâu là chuyện của ta à” Diệp Thần liền ngăn nàng lại nói. Túm nữa rách áo giờ.
“Ngươi tốt, ta không tin không làm gì được ngươi” Nàng bỏ về phòng a. Quân tử báo thù mười năm không muộn.Sẽ có ngày nàng làm hắn tức chết nha.
Diệp Thần cũng quay người đi ngủ a, một này dài đã qua thật quá mệt mỏi à. Nếu không có tiểu cô nương cùng hắn chơi thật chán chết nha.Không biết nhưng ngày còn lại hắn thế nào vượt qua đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...