Một lần nữa từ trên giường tỉnh lại, Diệp Thần cảm giác đầu óc có chút choáng váng. Vừa rồi hắn có một giấc mơ thật kỳ lạ. Hắn mơ thấy mọi người quên đi Mộ Dung Ngọc. Sau đó còn có một con chó Tiểu Bạch thay thế cho Mộ Dung Ngọc nữa cơ, hắn đâu có thích xiếc thú đâu.
“Làm sao có thể có chuyện đó được nhỉ. Ha ha... ” Diệp Thần sờ sờ chiếc nhẫn trên ngực liền cười ngây ngốc.
Cạch… tiếng cửa mở ra, Mộ Dung Thiên hướng vào bên trong quan tâm sờ nên chán Diệp Thần khiến hắn đang cười liền đứng hình vài giây.
“Lão công ngươi cảm thấy trong người thế nào? Tiểu Bạch mất chắc hẳn để ngươi đau lòng lắm. Dù sao hai chủ tớ các người rất hợp nhau.” Mộ Dung Thiên an ủi nói.
“Ta… ta… ta... ” Diệp Thần lắp bắp. Chẳng lẽ không phải mơ?
“Lão công ngươi đừng cố nói nữa, nghỉ ngơi một chút.” Mộ Dung Thiên ẩn Diệp Thần nằm xuống giường quan tâm sau đó liền đi ra ngoài cho hắn nghỉ ngơi.
“Rốt cuộc Tiểu Ngọc là ta mơ hay là do ta chưa tỉnh ngủ?” Diệp Thần nằm trong chăn mộng bức hoàn toàn không hiểu cái mô tê gì, càng nghĩ hắn càng cảm giác mình hình như càng lúc càng hồ đồ.
“Ui da, đau quá. Thế nào vẫn chưa có tỉnh lại.” Diệp Thần đưa tay véo mạnh vào má mình một cái đau đớn một hồi xoa xoa.
“Lão công đây không phải là mơ.” Linh Nhi dùng giọng nói để nói chuyện với Diệp Thần. Dù sao nàng cũng không có mặt mũi gặp hắn. Là nàng ngăn hắn đi tìm Mộ Dung Ngọc, hắn hẳn giận nàng.
“Linh Nhi? Ngươi ở đâu?” Diệp Thần nhìn xung quanh tìm kiếm Linh Nhi hình dáng nhưng không có phát hiện ra.
“Ta… ta sợ ngươi giận ta.” Linh Nhi không dám hiện hình nói.
“Ta biết ngươi là tốt cho ta, ta sẽ không giận ngươi.” Diệp Thần tựa người vào thành giường nói. Linh Nhi chỉ là trân trọng thứ thuộc về mình như vậy có gì là sai đâu. Hắn có lẽ lên cảm thấy hạnh phúc.
“Lão công… cảm ơn ngươi.” Linh Nhi lập tức hiện hình xà vào lòng Diệp Thần ôm chặt lấy hắn.
“Được rồi, đau đau, ngươi biết mình mạnh thế nào không hả? Đừng đùa nữa, rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này. Thế nào mọi người đều quên đi Tiểu Ngọc?” Diệp Thần cảm giác bị đâm mạnh vào ngực có chút đau nói.
“Cái này… thật ra thì...” Linh Nhi ấp a ấp úng không nghĩ trả lời.
“Nói cho ta biết được sao? Ta ghét cái cảm giác này.” Diệp Thần nhìn nàng cầu xin.
“ n, thế giới chúng ta đang sống đang thay đổi cho phù hợp với quy luật hoạt động của nó.” Linh Nhi gật đầu trả lời.
“Phù hợp?” Diệp Thần nghi ngờ không hiểu.
“Nói đơn giản thì, Mộ Dung Ngọc vốn chưa từng tồn tại, chưa từng tồn tại làm sao có thể tạo ra ký ức được. Thế giới này sẽ xóa bỏ mọi dấu tích của nàng sau khi nàng biến mất. Đến lúc tất cả mọi người đều quên đi, Mộ Dung Ngọc… sẽ hoàn toàn bốc hơi như chưa từng xuất hiện qua, không để lại dù chỉ là một dấu tích.” Linh Nhi rốt cuộc vẫn nói ra.
Diệp Thần lập tức kinh hoảng, xóa bỏ sự tồn tại của Tiểu Ngọc? Không được, như vậy chẳng phải nói tất cả mọi người sẽ quên đi nàng sao?
“Có cách giải quyết sao?” Diệp Thần lập tức nghĩ đến.
“Đưa nàng trở lại, thế giới sẽ miễn cưỡng đồng ý sự tồn tại của nàng.” Linh Nhi nhìn Diệp Thần trả lời.
“Nhưng… nàng đã chết rồi.” Diệp Thần chui vào trong chăn giọng nói buồn hiu. Hắn cảm thấy mình càng lúc càng bất lực.
“Đúng là như vậy, với lại… lão công ngươi… cũng sẽ sớm quên đi nàng thôi.” Linh Nhi tiếp tục nói.
“Cả ta cũng sẽ quên đi sao?” Diệp Thần kinh ngạc. Cả hắn cũng sẽ quên? Vậy thì… nàng hi sinh vì cái gì chứ? Còn không phải vì để hắn không thể quên đi sao? Không được, hắn tuyệt đối không thể quên.
“Ta không thể quên. Linh Nhi giúp ta.” Diệp Thần nắm chặt lấy lấy Linh Nhi khẳng định nói.
“Chuyện này… phải dựa vào chính ngươi.” Linh Nhi cúi đầu mở miệng nói.
“Không có cách nào sao?” Diệp Thần nghi ngờ hỏi.
“Thật ra là có.” Linh Nhi khẽ mở miệng nói.
“Nói cho ta.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Hiện tại ngươi đã bị dòng thời gian đưa vào danh sách đen, nói đúng hơn đã bị nó bỏ mặc. Đó là lý do tại sao ngươi vẫn nhớ đến nàng. Hiện tại ngươi có thể tiếp tục ở trạng thái này, hoặc là… ngươi đem dòng thời gian của mình thâu tóm lấy dòng thời gian chính, chẳng qua thất bại ngươi sẽ quên đi nàng, nhưng bệnh ngươi sẽ khỏi. Còn nếu như thành công ngươi sẽ mạnh hơn.” Linh Nhi nhìn Diệp Thần không giấu diếm đáp lại.
“Vẫn là để thế này tốt.” Diệp Thần suy nghĩ một chút liền nói. Hắn thà sống chung với lũ còn hơn mạo hiểm quên đi.
“Ta kiến nghị ngươi sử dụng cách thứ hai. Nó tốt cho ngươi.” Linh Nhi kiên định nói.
“Không cần nói, khi còn sống Tiểu Ngọc đã hi sinh vì ta, ta không thể quên nàng.” Diệp Thần lắc đầu nằm ườn ra lười biếng đáp.
“Xem ra ta vẫn phải nói điều này. Lão công chỉ cần ngươi chấp nhận thử thách mà thành công, ta sẽ chỉ cho ngươi cách… hồi sinh Mộ Dung Ngọc.” Linh Nhi quyết định nói.
“Có cách?” Diệp Thần đôi mắt liền sáng lên sau đó liền trở nên ảm đạm.
“Linh Nhi ngươi là muốn lừa ta sao? Mặc dù ta biết ngươi nghĩ tốt cho ta nhưng ta sẽ không quên nàng. Ngươi đã từng nói với ta là không có cách nào còn gì.” Diệp Thần như nhìn thấy Linh Nhi nói.
“Ta nói là không có cách nào khả thi chứ không phải hoàn toàn không có cách. Với lại mặc dù ta không có thể hồi sinh Tiểu Ngọc nhưng ta biết người có thể làm được.” Linh Nhi nhìn Diệp Thần giải thích nói.
“Thật sự?” Diệp Thần nghi ngờ, nàng sẽ không nói láo chứ.
“Ta sẽ không lừa ngươi.” Linh Nhi đảm bảo nói.
“Ta tin ngươi, ta chấp nhận thử thách.” Diệp Thần nhìn Linh Nhi gật đầu mở miệng nói.
“Thật sự tốt quá, lão công, chỉ cần ngươi không quên đi Tiểu Ngọc và làm cho những người thân thiết với nàng nhớ ra nàng, ngươi liền thành công phá hoại dòng chảy thời gian và thôn tính nó. Nhớ kỹ thời gian càng lâu, ngươi sẽ càng lãng quên đi Mộ Dung Ngọc, đến lúc ngươi hoàn toàn quên đi nàng, lúc đó cũng là lúc ngươi thất bại đánh mất đi cơ hội đem nàng hồi sinh. Sẽ không có một ai nhắc nhở ngươi khi ngươi chấp nhận thử thách, toàn bộ phải dựa vào chính mình.” Linh Nhi nhắc nhở Diệp Thần thật kỹ.
“Chỉ cần là ta… thì sẽ làm được.” Diệp Thần tự tin nói. Chỉ cần khiến người khác nhớ ra Tiểu Ngọc trước khi hắn quên đi, mặc dù có chút khó, nhưng so với bất lực vẫn hơn rất nhiều.
“Vậy được, thời gian bắt đầu.” Linh Nhi nhìn Diệp Thần mở miệng nói.
Diệp Thần hồi hộp chờ đợi xem điều gì xảy ra sau đó có chút nghi ngờ hỏi: “Đã bắt đầu chưa? Không thấy cái gì hiệu ứng âm thanh cũng như ánh sáng cả.”
“Ngươi nghĩ là phim hay sao lão công? Đời đâu như phim. Chỉ cần ngươi nghĩ đối đầu với thời gian chính là đã khiêu khích nó bắt đầu rồi. Chúc ngươi may mắn lão công.” Linh Nhi vỗ vai hắn nói.
“Ta đương nhiên sẽ cố gắng.” Diệp Thần lập tức hừng hực khí thế đầy mình. Linh Nhi vừa biến mất, Diệp Thần lập tức hành động đi thuyết phục toàn bộ những người hắn thân quen về sự tồn tại của Linh Nhi và tất nhiên là.
“Con chó vàng Tiểu Bạch nhà ngươi đổi tên thành Tiểu Ngọc từ bao giờ vậy?” Bạch Tiểu Mai sờ sờ mặt nghi ngờ.
“Nhà ta không nuôi chó.” Diệp Thần muốn đập đầu vào tường nói.
“Diệp Thần ngươi lại lừa thỏ lăng nhăng với ai khiến người ta mang thai rồi sao? Đồ đáng ghét, thỏ không thèm nhìn mặt ngươi.” Thỏ nước mắt ròng ròng trốn trong hang của mình. Nàng còn chưa mang thai nữa, người đến sau đã trèo lên cổ nàng rồi.
“Cái đệt, ta còn chưa sơ múi được gì có được được không? Giả sử ăn dược rồi còn bõ tức, mới có hôn thôi.” Diệp Thần lập tức đen mặt nói.
“Lão công ngươi bệnh ngày thật nặng, chúng ta đi cho gia gia giúp ngươi khám bệnh.” Mộ Dung Thiên lo lắng kéo kéo Diệp Thần.
“Ta thật sự không có bệnh, ngươi phải tin ta, ngươi có một người em trai.” Diệp Thần đều muốn điên nói.
“Hả? Tiểu Ngọc? Hàng chú nuôi à? Cho mượn sờ tý được không?” Korito Oba ngoáy ngoáy mũi hỏi.
“Không phải là gái hàng. Là Tiểu Ngọc.” Diệp Thần đều muốn gào lên.
Sau một hồi thuyết phục cùng một hồi nước bọt, Diệp Thần ngồi trong mình căn phòng co do. Hắn hoàn toàn thất bại, còn suýt bị chúng nữ kéo đi bệnh viện tâm thần. Lần này, thật sự là hết hi vọng rồi, mọi người đều nói hắn bị ảo tưởng, có người nói hắn thích con trai. Có kẻ nói hắn biến thái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...