Đưa được thánh lạc về đến nhà, Diệp Thần liền bắt đầu làm cơm cho lão bà rồi chồng ít đồ chua cho nàng a.
Thanh Lam cũng rất ngạc nhiên, người chủ nhân này càng ngày càng bí ẩn. Thoát ẩn thoát hiện đã thế thực lực rất phi phàm một mình liền diệt cả cái tổ chức đáng sợ đó.
Đã thế từ hư không cũng lấy ra rất nhiều vật dụng à. Chỉ cần nàng nghĩ đến lập tức liền có à. Đã thế hết mùa đào nở mấy cây đào liền không ảnh hưởng gì, dường như cách biệt với môi trường xung quanh vậy.
"Thanh Nhi ngươi cũng nên có chút tiền a, đây là tiền lương tháng này của ngươi" Diệp Thần cầm một phong bì xuất hiện sau lưng Thanh Lam.
"Ân, cảm ơn chủ nhân" Thanh Lam vui vẻ nhận lấy. Vốn tưởng làm việc không công ai dè có lương a. Người đàn ông này không đến nỗi đáng ghét.
Tiền của nàng đều để ở tổ chức giữ à. Tổ chức diệt thì tiền cũng mất, đó cũng là một lý do, không có sát thủ rời bỏ tổ chức a.
"Không có gì đâu, ngươi nên có a" Diệp Thần hào phóng phất tay.
Thanh Nhi gật đầu liền mở phong bì xem, nhưng lập tức mặt đen lại. Có một tờ 100 ngàn liền rơi ra a.
"Chủ nhân ngươi nhầm lẫn sao" Thanh Lam liền hỏi.
"Không nhầm a, tình cảm là chủ yếu đi, tiền chỉ là phụ không nên quan trọng. 100 nghìn ngươi cũng không cần kêu nhiều" Diệp Thần mặt dày nói.
Thanh Lam lập tức vườn ngôn từ cháy rụi. Tình cảm quan trọng nhưng có thể mài ra ăn sao. Đã thế nàng còn bán cả thân thể, cả linh hồn cho tên trước mặt mà hắn cho mình có 100 nghìn, vậy còn kêu nhiều.
"Chủ nhân ngươi có thể thêm chút sao." Thanh Lam ánh mắt long lanh, bắn ra tia đáng thương hướng đến tấn công vào tấm lòng mềm yếu của Diệp Thần.
Diệp Thần liền chỉ vào môi bỉ ổi nói. "Hôn một cái có lẽ được đâu."
Thanh Lam liền kiễng chân lên hôi môi hắn. Dù sao cái gì cũng cho hắn, hôn cái có làm sao nào.
Nhưng nành liền hối hận a. Diệp Thần tham lam không dừng lại ở đây a. Hắn liền cạy miệng nàng ra luồn lưỡi vào đâu. Nụ hôn kéo dài rất lâu, cũng rất mãnh liệt đâu. Lúc nhả nhau ra. Môi của Thanh Nhi còn có chút đỏ đâu, nàng thở gấp do thiếu không khí a.
"Haha, được liền tăng lương cho ngươi 50000 thế nào rất nhiều đi" Diệp Thần cười nói.
"Chủ nhân ngươi không biết xấu hổ sao, bắt chẹt cả tiền của nữ nô." Thanh Lam không nhịn được nói.
Với tư sắc của nàng chẳng lẽ lại như thế rẻ sao đùa chắc. Đây chính là đẳng cấp của keo kiệt đi.
"Người ta nói giàu nhờ làm ăn, giàu nhờ quyền lực. Ta giàu là nhờ ăn chẹt tiền à." Diệp Thần lập tức phản dame.
"Chủ nhân, ta cho ngươi lên ta, thêm lương được không à" Thanh Lam liền cắn răng dùng tư sắc câu dẫn a.
"Ngươi cái gì cũng là của ta a, lên ngươi còn cần tăng lương sao." Diệp Thần ôm lấy Thanh Lam sờ vào trong váy nàng. Hắn chính là bắt nàng mặc váy, thuận tiện mà.
"Ta không cần tăng lương nữa a. Tha cho ta được sao." Thanh Lam phất cờ trắng đầu hàng.
Sau đêm hôm đó, nàng thực sự sợ hắn luôn, lợi hại đến phát sợ. Nàng còn sợ mang thai đâu, tên này cứ thế làm mà chẳng dùng biện pháp an toàn gì cả. Hiện tại, nàng mới 16 tuổi đâu, nàng không muốn làm mẹ trẻ. Cành không muốn có thai với tên đáng ghét này.
"Lão công, ngươi đừng trêu đùa nàng a" Tiên Nhi cũng từ trong nhà bước ra. Dù sao, cũng là phụ nữ với nhau, nàng không thể nhìn thấy Thanh Lam sắp chết không cứu.
"Ân, nghe lời lão bà ngươi" Diệp Thần thả Thanh Lam ra, rồi móc trong túi quần ra cái phong bì đưa cho nàng.
"Ân, cái gì vậy a?" Thanh Nhi nhận lấy, tò mò mở ra.
A. Trong phong bì liền có một thẻ ngân hàng và mã số,đặc biệt là có một giấy chứng minh thư đâu. Thêm đó có một lá bùa vàng.
" Thẻ ngân hàng này ngươi cứ thoải mái tiêu dùng. Còn chứng minh thư cũng cần có để đi lại, còn lá bùa ngươi cũng để ý trận pháp trong nhà đi nó sẽ giúp ngươi an toàn."Diệp Thần cười nói. Đối với nữ nhân của mình hắn không hề keo kiệt a.
"Cảm ơn ngươi chủ nhân, Diệp Thanh Hà cái tên này ta rất thích đâu." Thanh Hà liền cảm động xoa tấm chứng minh thư nói. Cái tên vô lương tâm này cũng không đến lỗi xấu xa a.
Tại tổ chức nàng vốn không có tên, tên Thanh Hà là do nàng tự đặt vốn không có họ mà. Bây giờ Diệp Thần cho nàng một cái tên, đây chính là bằng chứng người trong nhà a.
"Thích là tốt rồi"Diệp Thần cũng gật đầu liền biến mất.
Hắn phải vào Thần Uyển a, để Linh Nhi nghỉ ngơi mấy ngày nàng hẳn khoẻ đi. Bây giờ hắn cần nàng giúp mình giải thích cách dùng hệ thống phụ bản và luyện khí a.
"Linh Nhi à, Linh Nhi ra đây a." Diệp Thần liền gọi nàng.
"Ân, lão công ngươi là người xấu a" Linh Nhi đứng trước mặt hắn nói. Nàng vẫn nhớ như in nhưng gì hắn làm đâu.
"Không phải a, không phải ngươi rất thích thú,phối hợp sao." Diệp Thần nhìn Linh Nhi cười xấu nói.
"Nhưng ngươi không thể ôn nhu sao, rõ ràng như vậy to dài còn thô bạo bắt ta ngậm lấy. Miệng đều mỏi." Linh Nhi u oán nhìn Diệp Thần.
"Được a, lần sau sẽ ôn nhu, lần sau sẽ tốt hơn"Diệp Thần an ủi nói.
"Cái gì ngươi còn muốn lần sau sao" Linh Nhi trừng mắt nhìn hắn.
"Cái này...cái này..." Diệp Thần ấp úng. Hắn không thể đồng ý a, cảm giác rất tốt à.
"Ngươi nhớ phải....nhẹ nhàng với ta a." Linh Nhi cũng ngạo ngùng nói. Dù sao nàng cũng không muốn phản đối việc này. Nàng có chút thích thú à.
" Sẽ ôn nhu a, Linh Nhi ngươi nói vị của nó có ngọt không?" Diệp Thần gật đầu. Với tính cách của nàng phản đối mới lạ đấy.
"Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa a" Linh Nhi đỏ chói mặt tìm cách trốn tránh.
"Ân, đừng xúc động, xúc động là ma quỷ." Diệp Thần không tiếp tục trêu nàng. Xem ra khi nào cùng lão bà thử, rồi hỏi nàng a.
"Lão công ngươi xem phụ bản và luyện khí hệ thống đi. " Linh Nhi cũng chuyển chủ đề.
"Xem luyện khí trước à" Diệp Thần nói.
Keng... luyện khí hệ thống giúp cường hoá, nâng cấp, sáng tạo pháp bảo. Ngoài ra còn có chức nâng dung hợp đâu.
Keng... chức năng dung hợp, tự tìm kiếm dụng cụ công pháp thích hợp để dung hợp.
Lưu ý: mỗi một chức năng đều tiêu tốn linh tệ.
"Ân, không sai biệt lắm." Diệp Thần gật đầu. So với tiểu thuyết không khác là mấy à nha.
Keng... phụ bản hệ thống, xuyên qua các thế giới. Mỗi lần xuyên qua tiêu tốn 1 triệu linh tệ.
"Ân, có thể xuyên qua sao. Ta rất muốn thử đi." Diệp Thần hào hứng.
"Lão công ngươi nên cẩn thận à, xuyên qua có quy tắc của nó." Linh Nhi nói.
"Có quy tắc sao? Lão bà ngươi nói nghe thử." Diệp Thần tò mò nói.
"Ân, xuyên qua vốn là ngươi Tiên giới dùng để tu luyện. Chúng ta cưỡng ép dùng sẽ phải tiêu tốn linh tệ à. Ngoài ra, khi xuyên qua ngươi sẽ không có ký ức ngoài tên của mình. Sự tồn tại của ngươi vốn là trái với quy luật. Vậy nên sẽ không có thân phận trồng vào.
Lão công ngươi cũng không thể sử dụng sức mạnh của mình cũng như mọi thứ vũ khí công pháp, huyết mạch. Bởi vì ngươi không thể nhớ sử dụng thế nào a. Ngoài ra, mọi công năng hệ thống cũng đóng lại. Ta cũng không thể theo ngươi cùng xuyên qua, mọi chuyện đều phải dựa vào tài năng của ngươi.
Nhưng yên tâm a, chỉ cần ngươi nhớ ra thì liền có thể dùng lại à. Trong vòng một năm ký ức sẽ tự khôi phục, ân, có thể sớm khôi phục nếu lão công có thể kích thích cảm xúc đến cực hạn a, hoặc lĩnh ngộ phép tắc tự nhiên,hay kêu gọi được sức mạnh ẩn sâu trong cơ thể,...
Có rất nhiều cách a, nhưng tỷ lệ thành công không cao lắm à. Nhưng đợi ngươi vào Thần cảnh hoàn thành nhiệm vụ mở ra không gian nhị thứ nguyên liền không bị quy tắc quản chế à.
Còn nhiệm vụ lão công ngươi chính là làm chủ thế giới đó. Về thời gian thì ngươi không cần lo lắng ngươi rời đi, trái đất thời gian liền dừng lại, chớp mắt liền trở về. Nếu ngươi chết trong đó cũng không cầm sợ, ngươi ở thế giới này không bị hao tổn gì."
"Ân, ngươi nói nghe có chút khó hiểu a, ta liền từ từ nhận biết đi." Diệp Thần gật đầu. Tiên giới dùng xuyên việt để tu luyện ư, tại sao lại xuất hiện tại hệ thống a.
Tuy nhiên, Diệp Thần cũng không hỏi. Hắn biết mình chưa đủ sức mạnh để được biết đến.
"Ta liệu có thể xuyên qua gì đâu." Diệp Thần hỏi.
"Lão công ngươi xuyên qua tiểu thuyết kiếm hiệp trước đi. Nơi đó an toàn cho ngươi, cũng rèn luyện kĩ năng chiến đấu." Linh Nhi nói.
"Kiếm hiệp tiểu thuyết nó không phải là không có thực sao, ta còn nghĩ rằng sẽ xuyên qua hành tinh khác chứ." Diệp Thần liền tò mò hỏi.
Tiểu thuyết thế giới vốn không tồn tại, là sản phẩm của trí tuệ con người a, làm sao xuyên qua được đâu. Đây rốt cuộc là tình hình gì a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...