Diệp Thần lái xe về nhà cất lập tức bê chăn chiếu vào Thần Uyển đâu. Hắn thực không chịu được nữa rồi. Tử Hà hôm nay thân mật nhiều với hắn à.
Diệp Thần độ chống chịu trước gái xinh rất cao, nhưng độ máu dê trong người cùng rất nhiều a.
Vào Thần Uyển trong, Diệp Thần liền chạy lại chỗ lão bà ôm lấy nàng từ phía sau.
"A, lão công ngươi về a, ngươi nói ngươi đi đâu à." Mộ Dung Tiên nhẹ nhàng hỏi hắn.
" Lão bà, ta chính là không có đi đâu a." Diệp Thần lúng túng trả lời. Lão bà hắn sao vậy a.
" Lão công ngươi lừa ta đâu, hôm nay ngươi làm gì với Tử Hà. Ta đều thấy." Mộ Dung Tiên trách móc.
" Ngươi cũng đã biết đi, ta không muốn lừa gạt ngươi à." Diệp Thần cúi đầu nói nhỏ. Hắn tò mò a, làm sao nàng biết được, trong này chính là kín đáo mà.
"Nếu không phải Linh nhi cho ta xem, ta thực bị lừa gạt đâu." Mộ Dung Tiên khoanh tay trước ngực nói.
"Thì ra là Linh Nhi đâu" Diệp Thần vỗ đầu mình, sao hắn lại quên chứ. Cô gái nhỏ này xem trộm hắn làm việc thầm kín bao nhiêu lần bằng gì đâu.
"Lão công ngươi không nên trách ta đi, ngươi cũng không nói cho ta à." Linh Nhi cũng nói. Nàng chỉ vô tình thôi a, không ngờ lại vậy.
"Ta xin lỗi ngươi a, lão bà" Diệp Thần khom ngươi nhận sai. Hắn sai thì sẽ nhận a. Cái gì đúng thì thôi chứ.
"Ân, lão công ngươi hứa đừng lừa dối ta a, ta cũng không ngăn ngươi ra ngoài thu thêm nữ nhân đâu." Nàng qua Linh Nhi nên đã rất rõ, Diệp Thần cần đại lượng song tu đâu.
Nàng sẽ không vì mình mà trói buộc hắn. Hắn có nhiều thứ cần quan tâm, không chỉ nàng đi.
"Ta thực sự xin lỗi ngươi" Diệp Thần ôm lấy lão bà mình. Hắn không thẻ kéo lại quá khứ, cũng không biết tương lai ra sao. Nhưng hắn biết hiện tại, người con gái trước mặt này đối với hắn không thể thay thế.
Hắn đọc qua nhiều tiểu thuyết đi, các nvc đều nói với chúng nữ tuyệt đối bình đẳng đối xử, nhưng trên thế giới này không có gì là tuyệt đối, chỉ có tương đối là tuyệt đối. Vậy nên, Mộ Dung Tiên luôn luôn được đặt lên hàng đầu.
"Đừng xin lỗi ta a, lão công hứa với ta được chứ, không được quên ta. Mặc dù lời hứa có mong manh đến mấy, chỉ cần ngươi hứa với ta." Tiên Nhi lão bà nói với hắn.
Tương lai lão công nàng bên cạnh sẽ rất nhiều nữ nhân, nàng sợ bị hắn lãng quên, sợ một ngày hắn biến mất khỏi cuộc đời nàng. Vậy nên nàng cần lời hứa của hắn để bước tiếp. Dẫu chẳng có mấy ai thực hiện lời hứa của mình cả.
"Lão bà ngươi có biết lời hứa tuy mong manh nhưng vì thế ta cầm trân trọng nó. Vậy nên, ta hứa với ngươi. Không cầu quá khứ, không hỏi tương lai, ngươi sẽ luôn ở trong trái tim ta tồn tại bất diệt." Diệp Thần hôn lên môi lão bà nói.
"Yêu ta đi" Mộ Dung Tiên ngây ngốc nói. Đây là lần đầu nàng trực tiếp câu dẫn Diệp Thần.
"Ta sẽ hảo hảo thương ngươi đi" Diệp Thần nhanh chóng thoát y. Quay sang đối với Linh Nhi ngoắc tay.
"Ta mới không vào." Linh Nhi lắc đầu nói.
Diệp Thần liền chạy tới luồn tay xuống chỗ Linh Nhi nặn bóp. Hắn biết cô gái này, chỉ cần hắn làm vậy, Linh nhi liền thuận theo hắn. Cô gái nhỏ này rất lưu manh a.
"Lão công, ngươi quá xấu a, đến đi" Linh Nhi hàng rào kiên cố liền bỉ phá tan tành.
Hai cô gái liền để mặc cho Diệp Thần tuỳ ý khi dễ. Vốn tưởng hợp sức có thể đánh lui Diệp Thần, ai ngờ bại hoàn toàn trước mặt quân giặc đâu.
Thần Uyển khắp nơi đều tiếng giao hoan, một đống cảnh sắc xuân dập dờn không thôi đến sáng hôm sau.
............
Vào lúc nay, Vương lão và Diệp lão cũng mở thư ra bên trong mỗi phong bì có một chữ. Một là Diệp, hai là Thần.
Lúc này họ đã đoán được hoạ sĩ này là ai a.
"Vương Ngạo, Diệp Nhu a, các ngươi phải hay không đắc tội hắn đâu." Hai lão già liền hỏi.
Với tính cách của Diệp Thần, để lại hai chữ này chắc chắn có việc đi.
Hai tên chất tử, chất nữ nghe thấy đều vội vàng kê lại sự việc. Lập tức mỗi người ăn một tát vào má.
"Ngươi cái tên nghịch tử a, ngươi có biết hắn là ngươi sư công sao." Vương lão tức giận hộc máu, Diệp Thần thế lực sau lưng chính là thần bí khó lường a.
"Cái đồ bất hiếu nhà ngươi, ân nhân cứu mạng ta, ngươi liền coi như trai bao." Diệp lãi cũng nổi giận đùng đùng. Diệp Thần tồn tại chính là bí ẩn, hắn chính là muốn lôi kéo a. Nếu đụng đến tên này Diệp gia khó mà tồn tại.
Diệp Nhu và Vương Ngạo quỳ dưới đất không dám đứng dậy, hai chân còn run rẩy đâu. Bọn họ chính là rời bỏ gia tộc nhất định phải chết a, chỉ cần hai lão già nói một câu đảm bảo bọn chúng biến mất khỏi gia tộc.
"Ngày mai ta cùng ngươi dẫn hai đứa nhóc đi thỉnh tội đi" Diệp lão vỗ vai Vương lão rồi kéo đứa cháu gái ra về.
Vương lão gật đầu cũng chuẩn bị ra về, nhưng hắn lại nhớ tới Diệp Thần có lão bà a, sao còn có bạn gái khác đâu. Đúng là quá lăng nhăng đi mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...