Diệp Thần cùng với cả Linh Nhi hai người đi vào trong nhà bếp tiệm làm bánh. Nơi nay rất sạch sẽ, dụng cụ cũng rất là đầy đủ.
“Hai người đợi một chút, ta vào trong kho lấy nguyên liệu cho hai người.” Nhân viên xin phép rời đi nói. Sau đó liền bước ra bên ngoài a.
“Linh Nhi ngươi xem, nơi này thật là đầy đủ đồ dùng a. Nhà bếp chính là phải như vậy.” Diệp Thần sờ đến các dụng cụ hài lòng nhìn Linh Nhi nói.
“Tiểu Diệp, ngươi thực có thể làm sao a? Linh Nhi chính là chỉ biết nấu mì gói mà thôi.” Linh Nhi liền rụt rè hỏi.
“Tin tưởng ta. Những thứ không chắc chắn ta sẽ không làm.” Diệp Thần liền nhìn nàng đảm bảo nói.
“Ta tin tưởng Tiểu Diệp.” Linh Nhi gật đầu nói. Mặc kệ hắn làm tốt hay xấu, chỉ cần hắn muốn vì nàng mà nấu là được rồi.
“Linh Nhi…” DIệp Thần nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Hả?” Linh Nhi bất ngờ bị hắn nhìn như vậy liền ngây ngốc nhìn hắn chằm chằm a.
“Lần sau, ta sẽ dẫn cả tỷ tỷ của ngươi cùng đến đây ăn bánh, từ giờ cho đến lúc đó, hứa với ta ngươi sẽ đợi được chứ. Ngày ta dẫn cả hai một lần nữa đến nơi này.” Diệp Thần mở miệng nói. Không biết là như thế nào, không biết ở tương lai ngươi có chết hay không, ta nhất định sẽ một lần nữa đem cả hai người đến đây ăn bánh. Đó là điều duy nhất hiện tại, ta có thể làm… xin lỗi.
“Tiểu Diệp cảm ơn ngươi… Nhưng mà đừng để Linh Nhi đợi lâu quá được chứ? Linh Nhi rất ghét chờ đợi.” Tuyết Linh vòng tay qua cổ hắn cười nhìn hắn nói. Mặc dù nàng không có mấy tin tưởng có người thay đổi được nàng tỷ tỷ, nhưng nếu là hắn, tại sao không thử a. Tất cả mọi điều đều từ người đàn ông này, người đàn ông trước mặt, trong mắt người khác có lẽ chỉ là một người tốt, nhưng trong mắt nàng hắn là cả thế giới, và có thể làm mọi thứ. Đó là hắn trong trái tim nàng.
“Sẽ không quá lâu… Linh Nhi… ưm…” Diệp Thần nhìn nàng trìu mến, liền đặt lên môi nàng một nụ hôn dài a. Tuyết Linh cũng không có phản kháng mà thuận theo hắn mà hưởng thụ.
“Á… xin lỗi… phá giây phút riêng của hai người. Ta không cố ý, chỉ là đem nguyên liệu tới. Đừng lo lắng, ta sẽ ra ngoài ngay.” Nữ nhân viên bê bột mỳ, cùng tứng đường mọi thứ vào trong lập tức nhìn thấy cảnh này liền rơi đồ xuống đất a. Sau đó lập tức nhặt lên để lên bàn, đỏ mặt chạy vội ra ngoài a. Thật xấu hổ mà.
“Linh Nhi đợi một chút liền cho ngươi thấy tay nghề của ta.” Diệp Thần sắn lên ống tay liền đem túi bột mỳ cắt mở nhìn nàng cười a.
“Tiểu Diệp cố lên.” Linh Nhi đứng bên cạnh cổ vũ hắn.
Diệp Thần với mình kỹ năng Thần cấp đầu bếp lập tức nhanh chóng xử lý các nguyên liệu đâu. Hắn đã bắt đầu vào nhào nặn bột đi à. Công đoạn này đối với làm bánh rất quan trọng đâu, lực lượng tác động lẫn cả thủ pháp đều phải chuẩn chỉ đi.
“Tiểu Diêp ngươi thật tài giỏi.” Linh Nhi thấy một đống một nhanh chóng liền biến thành một cái cục giống như đất sét dạng trên tay của Diệp Thần nhảy múa, lập tức kinh hãi hô to a.
“Điều diệu kỳ còn ở phía sau kìa, tán…” Diệp Thần hô lên một tiếng lập tức chia bột thành các phần bánh hình vòng bằng nhau đẹp mắt luồn qua một cái thanh dài bên trên, sau đó liền rắc thêm lên xung quanh một chút bột. Sau đó nhanh như chớp dùng dao tại trên những chiếc bánh tạo ra các nét hở vòng đều nhau a. Điều này khiến bánh nở ra sẽ đều nhau hơn.
“Thủ pháp thật nhanh.” Tuyết Linh ngạc nhìn nhìn hắn. Diệp Thần làm bánh cho nàng một cảm giác như hắn rất thành thạo, làm rất nhiều lần rồi vậy.
“Cuối cùng chỉ cần cho bánh vào lò là xong.” Diệp Thần đặt xuống bột mỳ đã được chia thành từng cái bánh vòng, bắt đầu cho vào lò nướng. Như vậy sẽ khiến bánh nở đều và đẹp, vị giác cũng tốt hơn nhiều là đặt trên khay. Với lại, khống hỏa là hắn sở trường, nướng vài cái bánh quá đơn giản.
“Tiểu Diệp thật giỏi, nhanh như vậy liền có thể xong rồi.” Linh Nhi ánh mắt xùng bái nói.
“Muốn thử chút sao?” Diệp Thần kéo nàng tay nói.
“Ta mới không biết nấu nướng, chỉ có tốn nguyên liệu mà thôi.” Tuyết Linh liền lắc đầu từ chối nói. Bảo nàng đi làm bếp chính là phá của a. Nhớ lại lúc trước, nàng vào bếp, chính là cái bếp nó cháy thành than đi. Sau này cũng không ai dám cho nàng xông bếp nấu ăn. Chính là úp cái mỳ gói còn cần người đi theo giám sát.
“Không có chuyện gì cả. Một điểm nguyên liệu mà thôi. Ngươi không biết làm ta dạy ngươi.” Diệp Thần rải bột ra nhìn nàng cười nói.
“Vậy Linh Nhi liền thử, Tiểu Diệp không được cười Linh Nhi.” Linh Nhi liền gật đầu nói.
“Ta sẽ không cười ngươi. Đưa tay cho ta nào.” Diệp Thần đưa tay cầm lấy tay của nàng rửa sạch lại lau khô, liền cầm tay của nàng, tiếp sát từ đằng sau. Cẩn thận giúp nàng đưa tay nhào bột mỳ a.
“Thật thần kỳ. Ta làm ra được viên bột rồi.” Linh Nhi ánh mắt tỏa sáng nhìn đóng bột trên tay của mình nhanh chóng biến thành một cục tròn vo nói. Lần đầu tiên nàng làm được như thế a. Trước không được xuống núi, không thể ăn bánh, nàng đều lén muốn thử làm, kết quả đều bị bột phủ trắng xóa từ trên xuống dưới.
“Đều là Linh Nhi thông minh học rất nhanh.” Diệp Thần đối với nàng khen ngợi a. Nhưng trong tâm không khỏi thở dài, cái tiểu cô nhóc này, tay quá vụng về a. Quả thực là không có một chút tài năng nấu nướng gì cả.
“Đó là tất nhiên, còn không xem Linh Nhi là ai chứ.” Tuyết Linh không hề có chút nào nghi ngờ Diệp Thần cố tình tâng bốc nàng mà thoải mái thừa nhận đi.
“Linh Nhi, trước đây không có ai dạy ngươi sao?” Diệp Thần mở miệng hỏi. Hắn muốn hiểu thêm về nàng đi. Cô gái này tại sao tất cả từ tu vi đến nấu ăn, hay là cả đi đứng ngày đều té ba bốn lần tuy vậy, nàng rất vui vẻ hòa đồng, chỉ có chút phá phách. Nhưng chẳng lẽ vì thế lại không có ai giúp đỡ nàng sao?
“Thực ra… ở môn phái không ai muốn chơi với ta cả. Tỷ tỷ ta đều là thiên tài trăm năm khó gặp, họ đối với tỷ tỷ được sư phụ ưu ái, nhưng không làm gì được đều đối với ta cách ly. Họ không có bắt nạt ta… mà coi như Linh Nhi không tồn tại vậy, mặc kệ ta làm gì, đều coi như ta vô hình.” Linh Nhi tay có chút buồn bã nói.
“Vậy sao?” Diệp Thần có chút cảm thông.
“Nhưng không sao cả, sau đó ta gặp được Tiểu Linh a. Nàng đồng ý cùng ta chơi đùa. Còn dạy ta rất nhiều thứ. Hiện tại, ta còn quen cả ngươi. Còn biết cả tỷ tỷ vẫn còn quan tâm đến ta… Như vậy là đủ lắm rồi. Nếu không thì Linh Nhi sẽ tham lam quá mất. Bây giờ, ta rất vui, thực sự vui vẻ.” Linh Nhi cười vui vẻ nhìn hắn nói.
Diệp Thần không khỏi im lặng giúp nàng nhào bánh a. Một người bạn tưởng tượng, một kẻ chẳng ra gì như hắn, lại bị nàng coi là bảo vật… thật không biết nàng đã chọi đựng bao nhiêu kia chứ. Cô gái nhỏ này thân hình bé như thế sao trong lòng lại nặng vậy chứ.
Có ai biết được đằng sau nụ cười kia là những nỗi buồn lặng lẽ. Có ai biết đằng sau con người mạnh mẽ ban ngày là những tiếng nấc thành lời lúc nửa đêm a. Nàng cuối cùng vẫn cô độc.
“Tiểu Diệp đừng ôm ta sát như vậy chứ. ” Tuyết Linh thấy Diệp Thần kéo sát mình vào lòng lên tiếng nói.
“Ta đi ra ngoài một chút. Một lúc sẽ không có ai vào. Ngươi ngồi nghỉ một tý đi.” Diệp Thần buông ra nàng đi ra ngoài đóng cửa lại nói. Hiện tại nàng muốn khóc a. Và cô gái này sẽ không khóc trước mặt hắn, nàng đã nhịn rất nhiều rồi. Đóng cửa lại ngồi xuống, Diệp Thần ngồi sát bên cửa, bên trong phòng Linh Nhi nước mắt cũng bắt đầu chảy ra a.
Nơi này nàng đã nghĩ sẽ không còn thể quay lại nữa. Cửa tiệm này không chỉ là nỗi đau của tỷ tỷ, mà cũng là của nàng nữa. Đây là nơi nàng vừa muốn trở lại, nhưng trong cùng một lúc lại không muốn, là nơi nàng muốn ăn bánh vòng, nhưng trong cùng lúc đó lại không muốn nữa. Nàng không biết nên gọi tên cái cảm xúc này là gì. Nhưng nước mắt tại sao cứ rơi ra vậy chứ.
“Quý khách, bánh đã làm xong sao?” Nhân viên thấy Tiểu Diệp đi ra bên ngoài liền quan tâm hỏi.
“Đã đang nướng rồi, một chút xíu là xong liền. Ngươi cứ ra ngoài đó phục vụ đi. Một lát ta sẽ đem ra.” Diệp Thần ngăn không cho cái này nhân viên vào bên trong nói. Tuyết Linh khóc, hắn không muốn để ai thấy nàng như vậy.
Nàng khóc không phải do yếu đuối, mà là chẳng qua đã chịu đựng trong thời gian quá dài thôi. Biết làm sao chứ, nếu đau thương có thể nói thành lời, thì con người đầu cần phải cố tỏ ra mình mạnh mẽ dẫu có yếu đuối. Nước mắt chảy xuôi chỉ làm nguôi ký ức, nhưng nước mắt chảy ngước mới đảm được niềm đau.
Dù có đẹp cỡ nào, có mạnh mẽ cỡ nào thì nàng vẫn là con gái. Mặc kệ nụ cười vui vẻ cỡ nào cũng sẽ không giấu được nỗi buồn, sau tại trong tim. Còn hắn thì chẳng thể làm gì, tuy nàng ngay gần hắn, nhưng hắn lại chẳng thế làm gì cả. Không phải cô đơn lạnh nhạt, mà chỉ là hối tiếc mà không thể quay lại. Nếu được ước một điều gì đó, hắn sẽ ước mình không bao giờ gặp nàng, để cho con tim này… ngừng rỉ máu.
“Linh Nhi, ta vào được chứ?” Diệp Thần gõ cửa mở miệng hỏi. Bánh đã chín a. Mùi hương cho hắn thấy.
“A… a… được rồi. Tiểu Diệp đi vào đi a.” Linh Nhi lau khô mình mặt lúng túng nói.
“Nếm thử một chút xem nào A…” Diệp Thần lấy ra bánh đặt lên từng cái đĩa, sau đó lấy một cái bóc một chút ra đưa lên miệng của Linh Nhi nói.
“Ưm… thật ngon… rất ngọt…” Linh Nhi lập tức nuốt vào a, không hiểu sao chiếc bánh này tự nhiên lại mặn a. Rõ ràng là rất ngon nhưng thật sự mặn. Không có ngọt…
“Nói dối.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Không ta nói thật. Bánh rất ngọt, và ngon.” Linh Nhi khẳng định nói. Mặc dù nàng cảm thấy nó mặn a.
“Đừng nói dối ta. Cái bánh này, vốn không cho đường…” Diệp Thần mở miệng nói. Chiếc bánh này, hắn vốn cho thêm vào một chút muối. Không như các bánh khác. Bởi hắn muốn thử một chút công thứ mới,bánh mặn, nên mới cho cái bánh này muối đi.
“Ta …” Linh Nhi lúng túng. Nàng cho rằng Tiểu Diệp không phân biết được đường muối như nàng. Mới cho nhầm muối vào… nên mới nối dối.
“Đây là lần cuối cùng… lần sau… đừng nói dối ta được chứ. Nếu muốn khóc, cũng đừng giấu ta. Đừng tự giấu cảm xúc của mình như vậy. Ta ghét nó. Cái cảm giác này.” Diệp Thần ôm nàng vào lòng nói. Thay vì nghĩ cho người khác, ngươi không thể nghĩ cho mình một chút sao.
“Ta đã biết.” Linh Nhi gật đầu đỏ mặt nói.
“Mau ăn bánh đi. Cái này ngọt, hợp ngươi khẩu vị.” Diệp Thần nhét một cái bánh vào miệng của nàng nói.
“Thật ngon. Chính là cái khẩu vị này.” Linh Nhi tham ăn nói.
“Ta đem bánh ra ngoài cho mọi người, ngươi cứ từ từ ăn.” Diệp Thần mang bánh ra phân phát cho mọi người a. Tất cả xung quanh lập tức náo loạn vì hắn bánh vòng đâu. Bánh làm ra chẳng mấy chốc liền bán hết sạch đâu. Quả nhiên kỹ năng đầu bếp này, mặc dù không phải tốt nhất nguyên liệu, nhưng với kỹ năng đều có thể làm ra món ngon.
“Thật náo loạn a.” Nhân viên thấy bên ngoài đang tranh nhau mua bánh vòng không khỏi giật mình a.
“Quý khách, hai người có thể hay không làm thêm một chút.” Nhân viên thấy lượng bánh không đủ lập tức đi vào bên trong muốn nhờ Diệp Thần làm thêm một chút bánh để bán a. Nhưng lúc vào trong, hai người đã cứ thế biến mất. Trên bàn có tiền để đó, và mẩu giấy gửi đâu.
“Đi rồi sao? Thật quá đáng tiếc đi.” Nhân viên nhìn cánh cửa sau bị mở ra liền không khỏi thở dài nghĩ. Nhưng ngày hôm nay ít nhất họ đã gặp được một cái khách quan rất thú vị.
Tại trên phố đi bộ lúc này, Tiểu Diệp gói một túi bánh cho Linh Nhi mang ăn đường, còn một cái hộp bánh để mang lên núi cho Tuyết Cơ đâu.
“Tiểu Diệp, sao ngươi lại rời đi sớm vậy?” Linh Nhi tò mò hỏi.
“Không có gì, thích thì rời đi thôi.” Diệp Thần cười nói. Hắn biết sẽ có người yêu cầu thêm, nhưng hắn không phải thợ làm bánh, nếu có làm chỉ của riêng nữ nhân hắn mà thôi.
“Nhìn kìa đó là biển đó a. Trước đây ta liền rất muốn đến đó.” Linh Nhi nhìn tấm áp phích có hình biển lớn chỉ tới ao ước nói.
“Ngươi rất thích biển sao?” Diệp Thần hỏi.
“Đúng vậy, ta chưa từng đến biển lần nào, chỉ nhìn nó qua màn hình, cùng hình ảnh. Nơi đó thật sự rất đẹp. Đại dương kia mênh mông mang con sóng xô im ả, màn đêm vây quanh nơi góc bể chân trời a. Sư phụ từng nói chỉ cần đem tâm nguyện tuôn xuống biển, nó sẽ theo đáy biển trôi đến bầu trời xanh a. Lúc đó tâm nguyện sẽ được thực hiện.” Linh Nhi liền nhìn tấm áp bích đầy ao ước nói. Nếu có thể nàng muốn đến đó. Một lần với người thân của mình.
“Chúng ta sẽ có ngày đến đó, ta hứa đó. Mặc kệ ngươi có ở đâu, ta đều sẽ tìm ngươi và đưa ngươi đến đó.” Diệp Thần nhìn nàng mở miệng nói. Lần sau gặp lại, chúng ta hãy cùng đến đó.
“Hứa rồi đó nha.” Linh Nhi đưa ngón tay móc nghéo nói.
“Ta hứa.” Diệp Thần không có cười nàng trẻ con đưa tay lên cùng nàng móc a.
“Đi biển sao? Nhất định sau khi đến đó,ta sẽ mặc bi ki ni,với nhan sắc mặn mà, với một vóc dáng thon thả, với số đo ba vòng chín mươi, sáu mươi, chín mươi, trong bộ bi ki ni mà hồng đang chạy trên bãi biển. Ta còn nằm dưới vóc dáng nàng tiên, chắc chắn sẽ khiến chúng sinh lầm than điên đảo vì ta đi. Tiểu Diệp, ngươi nhất định muốn nhanh đưa ta đến đó đó.” Tuyết Linh hào hứng nhìn Diệp Thần nói.
“Ngươi là Tiểu Linh, móa sao lại tự nhiên chui ra vậy?” Diệp Thần lập tức nhận ra khác thường nói.
“Chẳng lẽ Tiểu Diệp không muốn gặp ta sao? Tiểu Linh nhưng mà rất đau lòng đó nha.” Tiểu Linh giả bộ thương tâm nói..
“Bớt diễn trò đâu. Tiểu Linh ngươi nếu thực dám mặc bi ki ni đi biển cho nam nhân khác nhìn. Ta đảm bảo đem ngươi chơi đủ.” Diệp Thần đe dọa nói. Nữ nhân hắn thân thể, chỉ có hắn nhìn là đủ rồi.
“Ứ ừ, người ta không thích cơ. Đến biển ngươi không cho ta mặc bi ki ni hồng, vậy ta cởi chuồng được sao?” Tiểu Linh mở miệng đỏng đảnh nói.
“Không được là không được. Ngươi cứ thử cởi chuồng thử xem hả? Mặc quần áo bình thường không có sao.” Diệp Thần mở miệng tức giận.
“Cậu bé, nhìn cái gì đó hả?” Tiểu Linh không có đối với Diệp Thần cảm ứng, liền đối với cái học sinh nam đạp xe đi qua đường, nháy một cái mắt kiều mị hấp dẫn a. Người nam sinh vì mải nhìn cái này cực phẩm mỹ nữ, liền đâm vào cột đâu. Nhưng vẫn ngước mắt lên nhìn đi.
“Tiểu Linh đừng có lại phá.” Diệp Thần ghen tuông nói.
“Tiểu Diệp ngươi biết ghen a, vậy mà biết ghen kìa, đáng yêu quá. ” Tiểu Linh trêu trọc nói.
“Ta không có ghen.” Diệp Thần mở miệng khẳng định. Nhưng hắn thực không khống chế được tức giận.
“Ta biết rồi, Tiểu Diệp, đừng không để ý ta, ta sai rồi không được sao?” Tiểu Linh mở miệng nghiêng đầu qua Diệp Thần bên trái rồi chạy ra bên phái nói.
“Ngươi cũng biết nhận sai sao?” Diệp Thần nhìn nàng liếc một cái. Ngươi nhìn xung quanh xem, từ nãy đến giờ thả tim, bao cái thanh niên nhiệt huyết đối với ngươi để ý nhìn đâu. Nếu không phải ta tỏa ra áp bức cưỡng ép. Thì mấy cái tên đó đã sớm có kẻ tiến tới làm quen với ngươi.
“Ta thực biết sai a. Nào Tiểu Diệp… a…” Linh Nhi dụ dỗ nói, cầm một cái bánh tại tay đưa tới đây.
“Không ăn.” Diệp Thần giả bộ giận nói.
“Vậy sao, vậy thì như thế này a.” Linh Nhi đưa miếng bánh trên miệng cắn vào, sau đó lập tức tập kích đến Diệp Thần môi a. Đút cho hắn ăn đâu.
“Cái cô gái này tiểu yêu tinh.” Diệp Thần da mặt vốn dày, mặc kệ mấy tên xung quanh hâm mộ, tham lam tiếp nhận a.
“A… ngươi sao lại cắn ta.” Diệp Thần cảm thấy Tiểu Linh tự dưn cắn hắn lưỡi liền nói.
“Ta đã nói qua, nếu như Tiểu Diệp dám tổn thương Linh Nhi, ta nhất định liều mạng với ngươi a. Cái này xem như là trừng phạt. Còn cái này… xem như phần thưởng. Đã đủ chưa? Nếu không ta có thể làm bất cứ điều gì cho Tiểu Diệp a. Chỉ sợ Tiểu Diệp không dám hưởng thôi à.” Tiểu Linh thả ra hắn môi sau đó lần nữa kiễng chân lên hôn hắn a.
“Ngươi quả là cái xấu xa mà.” Diệp Thần cảm nhận tư vị lưu lại nói. Móa, còn dám khiêu khích ta, không biết sống chết.
“Đi thôi, về môn phái a. Không phải là ngươi muốn cầu hôn ta, Linh Nhi cùng tỷ tỷ sao? Vậy còn không mau lên.” Tiểu Linh cười kéo tay hắn nói.
“Hoàng thượng chưa vội thái giám đã vội đâu. À đúng rồi. Cái này thật sự rất thơm a. Cũng rất đáng yêu.” Diệp Thần đưa một món đồ hình tam giác hello kitty lên mũi ngửi cười đểu nói. Sau đó liền chạy lên phía trước a.
“Cái này… rõ ràng sáng nay ta có mặc… từ bao giờ… hỗn đản, đáng ghét… đứng lại cho ta.” Tiểu Linh sờ sờ mình dưới mông váy cảm thấy thoáng thoáng lập tức đỏ mặt nhìn Diệp Thần đuổi theo a. Hắn dám lấy đồ tư mật của nàng khốn nạn.
“Ngươi vừa rồi dám đối với nam nhân khác câu dẫn a. Cái này coi như là trừng phạt, không cho ngươi mặc nó từ giờ cho đến khi về phái.” Diệp Thần thấy nàng bắt kịp cũng không có giả lại nàng mà nham hiểm nói. Mặc kệ nàng là dâm nữ thế nào, nhưng đều giống như Linh Nhi có sắc tâm lại không có sắc đảm, không mặc đồ này ở giữa chốn đông người còn mặc váy, nàng không đủ dũng khí.
“Tiểu Diệp, ngươi trả nhân gia đi mà. Nhân gia biết sai rồi mà. Tha cho Tiểu Linh một lần đi.” Tiểu Linh câu dẫn yểu điệu nói.
“Thật biết sai sao hả? Nhưng ta thấy ngươi mặc như vậy rất là tốt.” Diệp Thần bóp mông của nàng một cái cười đểu nói.
“Không cho bóp mông ta. Đừng có sờ vào bên dưới, ngón tay ngươi. Đồ ngốc, đây không phải là lúc. Đừng có loạn động, ta chịu không được…a … ưm…” Tiểu Linh nhìn xung quanh vắng vẻ không có ai nhưng nàng vẫn có sợ hãi a.
“Ta cũng không có ép ngươi phải chịu đựng a.” Diệp Thần buông tha nàng sau đó nói.
“Ma quỷ. Dâm tặc.” Tiểu Linh khinh bỉ nói.
“Ngươi với ta hình như giống như nhau thì phải. Rất…. ẩm ướt.” Diệp Thần mở miệng cười nói. Sau đó đưa hay ngon tay ướt át lên cười nói.
“Ô, đồ lót của Linh Nhi đâu rồi? Tiểu Diệp, ngươi sao cầm đồ lót của Linh Nhi a, có thể trả lại sao?” Tuyết Linh lên tiếng sờ sờ mình mông nói.
“Tiểu Linh đừng có lừa ta. Nếu là Linh Nhi nàng thậm chí còn chẳng quan tâm mình có mặc hay không kìa.” Diệp Thần khinh bỉ nói. Nàng mặc váy dài vì mùa thu a. Nên không cần lo lắng ai thấy, ngược lại hắn còn có thể thi thoảng bằng cao minh thủ doạn đối với nàng làm một số việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng đâu.
“Tiểu Diệp, ngươi là tên khốn nạn, mau trả ta. Lại nữa, không cho tiến vào bên trong… a a… sâu quá… khốn nạn, ngươi đã tai họa biết bao nhiêu nữ nhân rồi hả?” Tiểu Linh che lại mình hai chân ẩm ướt một mảng trên váy tức giận nhìn hắn nói.
“Tiểu Linh ngươi cũng sẽ đái dầm a. Ta còn tưởng ngươi là Linh Nhi đâu.” Diệp Thần trêu trọc nàng. Cho ngươi đối với ta câu dẫn đi.
“Ngươi còn không rõ ràng, tại ai chứ hả?” Tiểu Linh u oán nhìn DIệp Thần nói.
“Chẳng phải ngươi nói sẽ làm bất cứ điều gì để ta tha thứ sao hả?” Diệp Thần cười bỉ ổi nói.
“Nhưng không có nói là điều này nha.” Tiểu Linh tức giận nói.
“Nghe bài không cảm xúc bao giờ chưa.” Diệp Thần bật chế độ không quan tâm nói.
“Ngươi… khi dễ ta…. Hu hu…” Tiểu Linh liền khóc lớn lên a.
“Tiểu Linh ngươi thực khóc sao?” Diệp Thần mở miệng có chút tội lỗi hỏi. Hắn không muốn thấy nữ nhân khóc a.
“Từ lúc ta sinh ra đến giờ, đều là ta bắt nạt người khác, ngươi lại dám bắt nạt ta.” Tiểu Linh khóc lớn nói.
“Được là ta sai, ngươi đến bắt nạt lại ta tốt.” Diệp Thần đầu hàng nói.
“Là ngươi nói, quyết không nuốt lời.” Tiểu Linh mở miệng nói.
“Quyết không nuốt lời.” Diệp Thần vỗ ngực đảm bảo. Lập tức Tiểu Linh liền không khóc mà nhảy đến ôm lấy cổ của Diệp Thần.
“Cõng bổn tiểu thư hồi dinh a. Cho ngươi bắt nạt ta, vậy liền cho ta làm trâu làm ngựa cưỡi a.” Tiểu Linh bắt lấy hắn hai cai tai véo nói.
“Tiểu thư tha mạng a, ta sai rồi mà.” Diệp Thần cảm thấy mình bị nàng lừa, nàng rõ ràng giả khóc a. Nhưng vẫn không có vạch trần mà hùa theo đâu. Ai nói nàng là hắn khắc tinh với lại nước mắt của cô gái này, khiến hắn thực sự sợ hãi mặc kệ là thực hay giả.
“Thật ấm áp… không nghĩ lưng của ngươi ấm áp như vậy.” Tiểu Linh tại trên lưng hắn cúi đầu tựa vào vai hắn nói.
“Tiểu Linh sao vậy?” Diệp Thẩn liền hỏi.
“Không có gì cả. Chẳng qua ta cảm thấy rất ấm áp, đã lâu rồi không có ai đó để ta tựa vào. Đi tiếp đi, đừng quay đầu nhìn lại, nếu không ta sẽ không thể là ta nữa được chứ.” Tiểu Linh không cho Diệp Thần quay đầu lại nói. Nàng cũng giống Linh Nhi không muốn để hắn thấy nàng khóc.
Hôm nay nàng thực sự đã tưởng mình sẽ không thể gặp lại hắn nữa. Sẽ chết ở thế giới tinh thần bên trong nữa cơ. Nàng được sinh ra, để trở nên mạnh mẽ, nhưng trước mặt người đàn ông này, nàng không có mạnh mẽ nổi. Hôm nay khi tỉnh lại, nàng lập tức chiếm lấy Linh Nhi cơ thể để được hắn ôm ấp, nhưng lại sợ điều đó, sau đó lại giả vờ không sao, trêu trọc,không để hắn biết những gì mình trải qua.
Nếu mà nàng cứ mạnh mẽ như vậy, liệu hắn có ôm nàng vào lòng giống như Linh Nhi không nhỉ? Như vậy liệu tham lam quá chăng, được hắn cõng như vậy là đủ rồi mà. Cái vai này của hắn thật ấm áp, liệu nàng có thể tận hưởng nó lâu hơn chút sao, dù có ích kỷ đi chẳng nữa.
“Tiểu Linh ngươi không sao chứ?” Diệp Thần quan tâm hỏi.
“…” Tiểu Linh không có trả lời, chỉ im lặng nhìn hắn từ đằng sau.
“Ngủ rồi sao? Đồ ngốc, hôm nay vất vả cho ngươi rồi, vậy nên cứ ngủ một lúc đi. Ngày hôm nay, hành động chẳng giống ngươi tý nào cả.” Diệp Thần không có nhìn nàng mà nhìn thẳng vào phía trước nói. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô nhóc này đã trải qua không đơn giản. Hành động của nàng rất bất thường, bình thường sẽ không đối với nam nhân khác câu dẫn, càng sẽ không chọc tức hắn bằng cách như vậy. Bởi nàng biết rất rõ hắn giới hạn.
“…” Tiểu Linh nước mắt đều chảy ra. Hắn vẫn có quan tâm nàng a. Sau đó liền nhắm mắt lại. Thời gian này nếu có thể xin đừng trôi qua a.
Nàng đang cảm thấy được rất rõ mình đang yếu dần đi rất nhiều. Có lẽ nàng sẽ tan biến đi mất đi. Nàng sinh ra để bảo vệ cho Linh Nhi, khi Linh Nhi có người bảo vệ nàng, thì Tiểu Linh sẽ biến mất. Nàng không muốn vì nàng mà tên này tránh xa hai người a. Nàng biết hắn sẽ làm như vậy. Vậy nên, cứ để nàng lặng im mà biến mất đi, giống như cách nàng đã được sinh ra vậy. Nhưng trước khi đó, hãy để cho nàng trở lên ích kỷ một chút được sao? Chí ít là bây giờ, đừng ai đó mang nàng rời đi… cái vai này được chứ?
Khi một người nào đó thực sự sẽ chết, họ sẽ tìm cách che giấu điều đó. Đặc biệt đối với người họ quan tâm nhất. Có lẽ người quan trọng với nàng chính là… một ai đó chăng, như tên ngốc này chẳng hạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...