Sáng sớm hôm sau, Diệp Thần bắt đầu tu luyện nhằm trùng kích Long Phượng Thần Quyết tầng thứ 2. Hắn đã thử nhiều cách a nhưng không có hiệu quả. Chẳng lẽ để mở ra Long Phượng Thần quyết tầng 2 còn cần thứ gì trợ giúp sao.
"Hệ thống ngươi nói xem, ta rốt cuộc tại sao không có tiến bộ đi. Linh khí của ta đã rất nhiều đi."
"Ký chủ, cái này ta cũng không thể giải thích vì từ xưa đến nay, chưa từng có ai tu luyện môn thần quyết này."
" Vậy ta có thể đổi thần quyết khác sao." Diệp Thần cười khổ, cái này thần quyết quả thực khó xơi.
" Không thể ký chủ, thần quyết đã hoà với ký chủ vào một thể nếu mạnh mẽ giải khai sẽ mất mạng đâu."
Diệp Thần mặt càng ủ rũ không bước vào Địa cảnh nhiệm vụ không thể thực hiện.
"Lão công, ngươi sao vậy." Mộ Dung Tiên cầm chén trà đào đưa cho Diệp Thần hỏi.
" Lão bà, ta cảm thấy chậm chạp không tiến cảnh đâu." Diệp Thần nhận lấy cốc trà khẽ nhấp nói.
"Lão công ngươi lo quá xa đi, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên là được." Tiên nhi lão bà khuyên bảo hắn.
" Ngươi nói cũng phải." Diệp Thần cũng nói. Tu luyện đôi khi khó khăn là chuyện bình thường đi.
"Lão công ngươi xem bản nhạc ngươi đánh đang rất thịnh hành." Tiên nhi nói.
"Ân, đúng, ngươi xem lượt view nè." Diệp Thần nói.
"Lão công, ngươi thật giỏi, dạy ta được sao?." Tiên nhi lão bà hỏi. Nàng rất yêu thích đánh dương cầm.
"Có thể, ta không dạy lão bà ngươi thì dậy ai đâu." Diệp Thần hôn nhẹ lên môi nàng.
"Lão công, ngươi thật xấu đâu." Mộ Dung Tiên mặt có chút đỏ đánh nhẹ vào ngực hắn.
Diệp Thần chỉ cười không nói xong từ không gian chứa đồ trong lấy ra đàn dương cầm. Tối qua về cũng quên không mang ra.
" Để lão công đánh cho tiểu tiên nữ ngươi nghe một bài đi." Diệp Thần đặt tay vào phím đàn.
"Ân."Tiên nhi gật đầu.
Bản nhạc được đánh lên không gian dường như sao động. Mộ Dung Tiên nhắm mắt vào cảm nhận.
A có tiếng chim kêu. Mộ Dung Tiên chạy ra ngoài, chim đã đậu trên các cây hoa đào. Mỗi phím đàn được đánh ra, các cây đào như rung động theo, loài chim cất tiếng hót hoà nhịp theo. Thực sự quá mỹ diệu đi.
Bản nhạc này nghe tốt hơn " Sự im lặng bất diệt ".
Bản nhạc kết thúc, loài chim bắt đầu tán ra, cây cối cùng ngừng sao động, thứ để lại chỉ còn hồi ức.
Diệp Thần đi lại, khẽ vỗ vai lão bà mình. A... nàng như người trong mộng tỉnh lại vậy. Đây thật thần kỳ đi, trước đây nàng có nghe nói qua âm nhạc có thể thao túng tự nhiên nhưng chỉ có trong truyền thuyết, vậy mà bây giờ nàng lại được thấy sự kì diệu này ở lão công.
"Lão bà ngươi nghe tốt sao?" Diệp Thần cười cười nói.
"Lão công ngươi thực sự quá thần kỳ rồi, ta thật hoài nghi có cái gì ngươi không." Mộ Dung Tiên kích động.
"Có rất nhiều thứ ta không, như sinh bảo bảo vậy." Diệp Thần dùng ánh mắt dâm dê tia lên người Mộ Dung Tiên.
" A lão công vẫn là nhịn chút, ta còn đau." Mộ Dung Tiên đỏ mặt nói. Sau đêm điên cuồng lần trước, nàng đã có những suy nghĩ rất biến thái. Nàng sợ nếu tiếp tục nàng liền trở nên biến thái đi.
"Ân, vẫn là đánh đàn tốt." Diệp Thần có chút tiếc nuối, hắn nhịn một ngày cảm giác liền như cả thế kỉ trôi qya. Xem ra kiềm chế không ổn. Lão bà hắn không chịu hắn cũng không thể cưỡng ép.
" Lão bà ngươi phải nhớ là lấy thiên nhiên làm bài nhạc, không gian làm âm nhạc, con người làm lời nhạc, thời gian chính là dòng chảy cảm xúc. Chỉ cần cảm nhận được ngươi có đánh chơi cũng ra thần khúc. Đây là bản nhạc của thiên nhiên." Diệp Thần chỉ bảo.
" Lão công ngươi nói cũng khó hiểu quá đi." Mộ Dung Tiên khó chút tiếp thu. Diệp Thần cười khổ, hắn sao lại quên chứ. Với trí thông minh nửa mùa ( lúc được, lúc không) của lão bà hắn, hiểu sao được.
" Ngươi ngồi xuống." Diệp Thần chỉ vào ghế ngồi đánh đàn.
"Bây giờ ngươi sử dụng linh khí đi cảm nhận không gian, thời gian đi. Đúng vậy. Giờ hãy tập trung linh khí vào đôi tay, bây giờ ngươi đang nắm trong tay không gian và thời gian, hãy thay đổi nó theo ý muốn của ngươi." Diệp Thần hướng dẫn tỉ mỉ.
Mộ Dung Tiên tay cũng bắt đầu di chuyển bản nhạc bắt đầu được nàng tạo ra. Âm nhạc này nghe cũng rất tốt a, nhưng do không có chuyên sâu nên nắm giữ thần khúc còn nhiều lỗi lầm đi.
Bản nhạc kết thúc.
"Lão công quá thần kì rồi." Nàng thực vui, nàng cũng biết vận dụng đánh đàn đi.
"Ân, lão bà ngươi làm rất tốt." Diệp Thần khen, dù sao phụ nữ nào cũng muốn được khen.
"Ukm, ta sẽ cố gắng luyện tập." Mộ Dung Tiên nóng mũi nói.
"Lão bà, lão công dạy ngươi cũng rất cực khổ. Ngươi thế nào thưởng ta đây." Diệp Thần hắc hắc nói.
"Ân, ta.." Mộ Dung Tiên lúng túng. Nàng cái gì đều là hắn, lấy gì thưởng hắn chứ.
"Ngươi cùng ta tắm, ta hứa sẽ không làm gì." Diệp Thần nói. Hắn thực muốn cùng lão bà tắm chung đi dù sao xoa bóp nàng một tý cũng được.
" Ngươi sẽ không làm gì?" Mộ Dung Tiên có chút sợ sệt, hắn chịu được không đây.
"Đúng, ngươi phải tin lão công." Diệp Thần nói.
Mộ Dung Tiên quay người vào nhà tắm.
" Lão Công ngươi còn đứng đó không vào."
Diệp Thần cũng chạy vào nhà tắm. Một lúc sau, hai người cũng tắm xong.
"Lão công ngươi nói dối, ngươi bảo không làm gì đi." Mộ Dung Tiên trách.
" Ta cũng không làm gì đi." Diệp Thần hắc hắc cười tỏ vẻ vô tội.
"Ngực ta đều như vậy đau, ngươi còn nói, ngươi biết nặn mạnh như vậy sẽ ngày càng to ra." Mộ Dung Tiên nói. Nàng vốn ngực cũng rất to đi, qua hắn nhào nặn mấy năm ngực ngày càng đại ra, tuy không sợ xấu vì tu luyện luôn giúp cơ thể cân đối. Hiện tại,nịt ngực nàng đã chật, lại phải đổi tiếp site mới.
"Ân, to ra tốt, to tốt. Cái gì to thì cũng tốt." Diệp Thần theo bản năng gặt đầu. Tuy quá to sẽ xấu người nhưng đó chỉ đối với người thường đi, người tu luyện luôn điều chỉnh cơ thể đến vẻ đẹp nhất rồi cố định không thể biến đổi nữa. Nàng còn biến đổi chứng tỏ nàng càng đẹp ra, với lại đàn ông ai không thích ngực đại.
" Ngươi còn cười được." Mộ Dung Tiên giận dỗi, xem ra cuối tuần phải đổi áo ngực mới, thêm cả quần luôn. Nàng cũng thấy, mông nàng đang đại ra.
Diệp Thần nhìn Mộ Dung Tiên vào phòng cũng thở dài. Ngự Nữ Long Quyết đúng là đồ tốt, giúp nữ tử ngày càng đẹp. Cày cấy bao lâu, thành quả quả thực rất tốt đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...