" Uỳnh! Đoàng! "
" Lách tách...! "
Dương Phong quỳ trên mặt đất, cúi xuống nhìn bên dưới tuyệt mỹ dung nhan nữ tử, khuôn mặt hiện ra cực hạn thống khổ.
Nữ tử lúc này toàn thân trắng bệch, không còn chút nào sự sống phát ra, tuy nhiên trên khuôn mặt nàng vẫn toát ra một nụ cười thỏa mãn, nhưng nụ cười này đối với Dương Phong mà nói lại như trăm ngàn thanh kiếm đâm xuyên tim hắn.
" Vân nhi, ngươi hà tất phải làm như vậy! "
Dương Phong nghẹn ngào nói lên, bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay xuyên qua, máu tươi đỏ thẫm từ giọt chảy xuống, trên trời sấm sét gào thét giống như đang cùng hắn phẫn nộ, cùng hắn bi thương.
Người đời gọi hắn là đao thánh, nhưng Dương Phong lúc này nhìn qua một bên nứt gãy đại đao cùng trong bụng nát vỡ đan điền, miệng nở một nụ cười đắng chát, chưa bao giờ hắn cảm nhận mình bất lực như lúc này.
" Ha ha ha, căn cơ đan điền phá nát, tu vi phế bỏ, ngay cả người quan trọng nhất cũng vì ngươi phải chết, Dương Phong a, ngươi còn sống để làm gì? "
Dương Phong cuồng tiếu hét lên, cười tràn ngập bi thương, đường đường là đao thánh một thời, lúc này lại luân lạc đến một bước này, rốt cục là hắn sai ở chỗ nào.
" Sai ở chỗ ngươi yếu đuối! "
" Ai! "
Đúng lúc này một cái vang vọng giọng nói vang lên để đang tuyệt vọng Dương Phong kinh hãi quát lên.
" Ngươi có muốn làm lại sao? "
" Ngươi là ai?! " Dương Phong xoay người xung quanh nhìn xung quanh hét lớn.
" Ngươi có muốn trả thù sao? " Vang vọng giọng nói lại vang lên.
Dương Phong nghe thấy câu nói này liền sững lại, đen nhánh hai con mắt trong phút chốc hiện lên khung cảnh đám người kia phá hủy đan điền, đem kinh mạch của hắn dẫm nát, lập tức phát ra vô tận hận thù.
" Ta muốn trả thù, ta muốn giết chết tất cả bọn chúng! "
Dương Phong nghiến răng nói ra từng câu, hiện tại trong lòng hắn chỉ tràn ngập hận thù, hắn muốn báo thù, hắn muốn để đám súc sinh kia phải chịu muôn vàn thiên đao vạn quả mới thôi!
Hắn vừa nói ra một câu này bỗng dưng đầu óc điên đảo lập tức ngất đi.
...
" Phong ca, ngươi mau tỉnh lại! "
Ở bên tai vang lên giọng nói để đang nửa mơ nửa tỉnh Dương Phong tỉnh dậy, ánh sáng chói trang khiến hắn hai mắt không tự chủ nhíu lại, hiện ra trước mặt hắn là một tên khoảng mười lăm tuổi thiếu niên.
Người này nhìn thấy Dương Phong tỉnh dậy lập tức cuồng hỉ, vội hô đang ngồi một bên khóc lóc đồng bọn.
" Mập tử, mẹ nó mau lại đây, lão đại tỉnh! "
Đang ngồi khóc lóc tên béo nghe vậy quay sang, nhìn thấy tỉnh dậy Dương Phong, hai mắt sáng lên, trăm cân thân thể lập tức nhảy thảng vào người hắn ôm chặt khóc rống.
" Ô! Lão đại, ta còn tưởng ngươi đã ợ ra rắm đâu! "
" Cút! Ngươi còn dám rủa lão đại! " Bên cạnh đồng bọn nghe vậy liền tức giận đá vào tên béo này cái mông, nhưng là tên béo này dường như học qua gấu trúc kungfu, khiến hắn như đá vào cái lò xo, bị bật ngược lại đau đớn xoa chân một hồi.
" Ha ha, cho ngươi chết, lại dám đá ta! " Mập tử cười lớn khinh thường bĩu môi.
Dương Phong nhìn thấy cái này quen thuộc khung cảnh, khuôn mặt ngơ ngác, trong nội tâm như sóng to gió lớn chấn động.
" Viên Lôi, Lục Song, là các ngươi! " Dương Phong khó tin kêu lên.
" Ân, lão đại, có chuyện gì? "
Mập tử Viên Lôi cùng bên cạnh hắn Lục Song nghe vậy liền cùng nhau quay mặt lại, nghi hoặc hỏi.
Dương Phong hai mắt trợn lớn, vội chạy ra gần đó bờ sông, nhìn thấy dưới mặt nước trẻ trung còn có hơi non nớt khuôn mặt, thanh âm run rẩy nói ra
" Ta...vậy mà trở lại?! "
Viên Lôi cùng Lục Song nhìn thấy lão đại đột ngột chạy ra phía bờ sông, thân thể còn run rẩy vội chạy theo hắn.
" Lão đại, có chuyện gì vậy? "
Dương Phong cũng không trả lời bọn hắn, mà vội vã thở mạnh hỏi ngược lại
" Năm nay là thời gian nào? "
Nghe lão đại hỏi hai người hai mắt nhìn nhau, sau đó vẫn mở miệng trả lời.
" Công nguyên 666 năm! "
Dương Phong nghe được câu nói này, thân thể run nhẹ, miệng hô hấp dần dập, sau đó không nhịn nổi hưng phấn cuồng tiếu.
" Ha ha ha, sống lại, ta vậy mà sống lại!! "
Viên Lôi nhìn Dương Phong cười như điên vội ghé sát Lục Song tai lo lắng nói
" Lục tiểu bối, lão đại chẳng lẽ vừa nãy bị đánh vào đầu, bây giờ phát điên rồi! "
Lục Song lườm Viên Lôi một cái, nhưng mà Dương Phong biểu hiện hắn cũng rất lo lắng, chẳng lẽ là thật bị gì rồi?
" Phong ca, ngươi không có việc gì chứ?! "
Dương Phong nghe hai người lo lắng hỏi mới nhận ra mình thất thố, bất quá hắn thật không nhịn được, hắn thật trở lại, trở lại hai trăm năm, khi hắn còn trẻ thời kì.
Cái này nghĩa là sao, nghĩa là hắn có thể làm lại mọi thứ, hắn có thể trả thù, hắn có thể lấy lại vật mình mất, trọng điểm là...hắn có thể cứu nàng, cái kia tuyệt mỹ như thiên tiên nữ tử, người quan trọng nhất với hắn.
" Không có gì, ta chỉ hơi xúc động một chút thôi! " Dương Phong cố nén cảm xúc nói.
" A! "
Lúc này bình tĩnh lại hắn mới cảm nhận được cơ thể đau nhức, thậm chí nội tạng cũng bị chấn động, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
" Đại ca, ngươi vừa bị đánh rất nặng, đừng cử động mạnh a! " Lục Song đỡ lấy Dương Phong ân cần nói.
"Hừ, đám chết tiệt Lâm Cửu, để lão tử đi đòi bọn hắn một cái công đạo! " Viên Lôi nhìn lão đại thương thế phẫn nộ hùng hổ rời đi.
" Viên Lôi đứng lại, ngươi là bọn chúng đối thủ sao? "
Viên Lôi nghe vậy liền dừng lại, khuôn mặt khó coi hậm hực ngồi xuống.
" Ta là về khoảng thời gian này sao? "
Dương Phong nghe Lâm Cửu cái tên này hai mắt hơi lóe lên, chợt nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, vội nói với bên cạnh Viên Lôi cùng Lục Song.
" Các ngươi ở đây chờ ta, ta muốn xuống nước tìm một vật! "
Hắn nói xong lập tức nhảy người xuống bên dưới mặt sông, để lại hai người ngơ ngác nhìn nhau.
" Lão đại thật bị đập đầu choáng! "
...
Dương Phong từ nhỏ lại không phải đao thánh gì, chỉ là một tên mồ côi không có bối cảnh, thậm chí trời sinh kinh mạch yếu đuối, hiện tại vẫn chưa bắt đầu tu luyện người thường.
Hắn đang thế giới tên là Lục Vân thế giới, tại thực lực yếu nhất Thanh Long đại lục, thế giới này đương nhiên cũng là một cái cao võ thế giới.
Người luyện võ hấp thụ thiên địa linh khí cường hóa bản thân, bắt đầu là Luyện thể cảnh, Linh nguyên cảnh, Nguyên đan cảnh, Huyền hoàng cảnh, Thiên địa cảnh, Sinh tử cảnh, Bán thánh, Nhập Thánh và cuối cùng là Thánh giả, còn Thánh giả bên trên còn không chính hắn cũng không biết.
Thanh Long đại lục Linh nguyên cảnh đã có tư cách khai môn lập phái, Nguyên đan cảnh thì là thần long thấy đầu không thấy đuôi, tuyệt đại cao thủ.
Hắn có thể từ cái này nhỏ bé đại lục vươn lên trở thành ngàn vạn người sùng bái Thánh nhân, chính là tại thời điểm này tìm thấy một cái đồ vật.
" Là nó! "
Dưới mặt sông cũng không quá sâu, nước cũng chỉ cao hai mét thôi, mặt trời ánh sáng chiếu vào lộ ra một cái màu đỏ tươi viên ngọc, nếu người bình thường nhìn thấy tuyệt đối sẽ không cho viên đá này là bảo vật gì, bởi vì đi đâu cũng có thể tình cờ tìm thấy, chỉ có hắn là biết rõ, bởi vì vật này là thứ thay đổi cuộc đời hắn.
Cầm viên ngọc lên tay, Dương Phong liền xoay người, bơi ngược lên bờ, trong mắt còn toát ra vô hạn hận ý.
" Lạc gia, Cô gia, cùng đám chó má ngũ đại tông môn, lần này ta quay trở lại, tuyệt đối sẽ đem các ngươi xé nát, để các ngươi cảm thụ vô hạn luyện ngục là như thế nào! "
...
" Phù! "
Hít thở trong lành không khí, Dương Phong lúc này mới từ từ bơi lên bờ.
" Lão đại, ngươi đi tìm thứ gì vậy? " Lục Song đỡ Dương Phong lên bờ, nghi hoặc hỏi.
" Không có gì, chúng ta về nhà đi! " Dương Phong cười nhẹ, thần bí nói.
" Ây, được rồi! "
Chuyện lão đại mình bọn hắn cũng không hỏi nhiều, ba người sau đó cùng nhau đi về nhà.
Ba người bọn hắn đều là cô nhi, từ nhỏ đã cùng nhau lăn lộn sinh sống, cho nên tình cảm rất thâm hậu.
Không lâu sau ba người liền về đến nhà, nói là nhà cũng không chính xác lắm, là mấy mảnh gỗ lắp vào thì đúng hơn, nhìn tàn tạ không chịu nổi.
" Phong ca, ngươi vào trước đi, ngươi hiện tại thân thể không tốt, để bọn ta ra ngoài mua chút đồ vật bồi bổ cho ngươi! " Lục Song lên tiếng nói.
" Ân, cảm ơn các ngươi! " Dương Phong gần đầu cảm tạ.
" Hắc hắc, đều là huynh đệ, ngươi cảm tạ cái gì? " Viên Lôi mập mạp thân thể bỉ ổi cười, dưới bụng mỡ theo hắn cười còn nảy lên nảy xuống, nhìn rất khôi hài.
Dựa vào bọn hắn đám cô nhi này, từ nhỏ đã không được ăn đầy đủ, căn bản cũng sẽ không có người béo như vậy, chỉ là Viên Lôi là bẩm sinh, từ nhỏ đã như vậy, muốn giảm béo cũng không được.
Dương Phong nhìn tên mập này biểu hiện chỉ lắc đầu cười,trong lòng thậ không kìm nổi run rẩy cảm động, loại này thân thuộc cảm giác...từ lâu hắn đã không nhìn thấy rồi.
Đợi bọn hắn rời đi, Lâm Phong lập tức vào lấy ra màu đỏ viên đá, dưới bóng tối viên thạch phát ra màu đỏ huỳnh quang, xinh đẹp vô cùng.
Bất quá, đừng nhìn bề ngoài, thực chất sâu bên trong viên đá này là một giọt thánh huyết.
Thánh giả là bực nào tồn tại, đã là siêu phàm thoát tục, tay cầm nhật nguyệt trích tinh thần loại kia, người đạt đến thánh cảnh không chỉ thọ nguyên dài tới hàng vạn năm, đã không còn là nhân loại, mà là một cái mới chủng tộc, khả năng là muôn vàn, pháp thiên tướng địa, nghịch đảo âm dương biến nam thành nữ, nữ thành nam chỉ là trò cơ bản thôi.
Chính Dương Phong sau này cũng là một tôn thánh nhân, cho nên thánh cảnh hắn hiểu rất rõ, một giọt thánh giả chi huyết thậm chí có thể như ngàn năm linh dược, khiến người ta cải tử hoàn sinh.
Cũng chính vì hấp thụ một giọt thánh giả chi huyết này, cho nên kinh mạch hắn mới được trùng tu, thậm chí độ rộng lớn cùng rắn chắc hơn người thường gấp mấy lần, từ lúc này bước vào con đường tu luyện.
Cho nên hiện tại muốn làm lại từ đầu, nhất định phải hấp thụ giọt này thánh giả chi huyết trùng tu kinh mạnh.
Một đời trước là hắn nuốt trực tiếp vào bụng, sau này mới biết hành vi của mình là ngu xuẩn đến mực nào.
Thánh huyết năng lượng vốn là vô cùng khổng lồ, liền võ giả nuốt vào còn có thể bạo thể nguy cơ, hắn một cái người thường vẫn dám nuốt, nếu không phải vận khí lớn đến nghịch thiên, chỉ sợ tại thời điểm đó đã tan xác từ lâu.
Hơn nữa dùng như vậy lãng phí vô cùng, hắn sử dụng thánh huyết năng lượng chỉ sợ một phần trăm cũng không tới, còn lại hơn chín chín phần trăm đã bốc hơi hết ra ngoài.
Cho nên một thế này hắn sẽ không ngu ngốc như vậy, đem thánh huyết hòa tan vào nước, sau đó ngâm mình là hiệu quả nhất, mặc dù phần lớn năng lượng vẫn bị bốc hơi ra ngoài, bất quá hắn chỉ cần thế là đủ rồi.
Nói xong lập tức làm, Dương Phong trước chuẩn bị một thùng nước lớn, tiếp theo nung bảo thạch vào trong lửa, đợi nó hòa tan đến còn chất lỏng lúc này mới ngay lập tức ném vào thùng nước.
Thánh huyết hòa tan lập tức khiến thùng nước hóa đỏ, thậm chí xen lẫn còn có từng sợi kim sắc, đây là thánh huyết khác với người thường chỗ.
Không do dự, Dương Phong trước đem quần áo mình lột hết, sau đó nhảy vào thùng nước ngâm mình.
Thánh huyết mùi hương vô cùng khác biệt, nhất định phải nhanh vận dụng, nếu để võ giả ngửi được, tưởng là tuyệt thế linh bảo, vậy sẽ phiền phức vô cùng.
Ngay lập tức hắn làn da liền biến thành đỏ thẫm, từng đợt cuồng bạo màu huyết sắc năng lượng theo lỗ chân lông, dung nhập vào hắn thể nội, chữa trị hắn kinh mạch thậm chí bắt đầu tăng cường hắn thể chất, bài trừ trong cơ thể hậu thiên lưu lại tạp chất.
Tẩy kinh phạt tủy!
Nếu người thường hấp thụ như thế này, chỉ sợ đã đau đớn chết đi sống lại, bất quá đối với Dương Phong đạt thánh cảnh người này, đạo tâm vốn đã chắc như núi, một chút này đau đớn thật sự chỉ như kiến đốt.
Nửa tiếng sau, màu nước không sai biệt lắm trở lại bình thường, lúc này Dương Quân Thần mới mở mắt ra, trên miệng nhếch lên cười.
" Kinh mạch cuối cùng cũng trùng tu xong! "
Điều này chứng tỏ hắn đã có thể bắt đầu tu luyện công pháp, hấp thu thiên địa linh lực, trở thành võ giả.
Đúng lúc này bên tai hắn đột nhiên vang lên giọng nói.
" Kí chủ kinh mạch hoàn thành trùng tu, thành công thức tỉnh Thiên Đạo Game Thủ Hệ Thống! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...