Xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy được một ngọn núi nguy nga đứng sừng sững ở cách đó không xa, đỉnh núi tuyết trắng. Một tòa cung điện màu xanh đậm, đứng sừng sững trong đó, đặc biệt loá mắt.
- Đây là Băng Nguyên cung. Đầm Âm Dương lại ở bên trong cung điện!
Khang đường chủ từ phía xa chỉ ngón tay.
Xuyên qua đỉnh núi tuyết trắng, quả nhiên thấy tấm biển phía trên cung điện, ba chữ lớn “Băng Nguyên cung”, đặc biệt loá mắt.
Yên tĩnh, trang nghiêm.
- Ở đây suốt năm tuyết phủ. Nhưng các ngươi có khả năng không ngờ được, trước khi Băng Nguyên cung thành lập, đây là một ngọn núi lửa, nóng bức khó nhịn. Cho dù cường giả Hóa Phàm đi ngang qua, cũng sẽ bị lột một lớp da.
Đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn dãy núi tuyết bay cách đó không xa, Khang đường chủ nói.
- Núi lửa?
Không chỉ Trương Huyền sửng sốt, ngay cả Nhược Hoan công tử cũng giống như chưa từng nghe qua, đầy kỳ quái.
Ngọn núi trước mắt này, cao vút trong mây, tuyết trắng phủ đầy, vừa nhìn đã biết là băng lạnh đến tận xương, làm sao có thể là ngọn núi lửa, cường giả khó có thể tới gần?
- Nói thật, thời điểm vừa mới bắt đầu biết tin tức này, ta cũng không tin!
Nhìn ra được mọi người nghi ngờ, Khang đường chủ lắc đầu:
- Đây là người Nguyên Hỏa băng nguyên cường đại! Không phải chiếm đoạt bảo địa, mà là thay đổi phong thuỷ, đào tạo bảo địa. Trải qua thủ đoạn của bọn họ, rất nhiều hoàn cảnh vốn ác liệt, đều sẽ biến thành nơi linh khí tập trung khiến người ta hướng tới.
- Lẽ nào... cái này cái gọi là người Nguyên Hỏa băng nguyên, cũng là một loại chức nghiệp đặc biệt?
Trương Huyền không nhịn được hỏi.
Có thể biến nơi hoang vu thành bảo địa, biến ngọn núi lửa khiến người người khiếp sợ thành núi tuyết, ngoại trừ chức nghiệp đặc biệt, hắn thật sự nghĩ không ra có người nào lợi hại như vậy.
- Nếu nói là chức nghiệp đặc biệt, cũng đúng. Nếu nói không phải, cũng không phải!
Khang đường chủ nói xong, thấy mọi người đầy mê hoặc, mỉm cười giải thích:
- Chức nghiệp đặc biệt, là do Danh Sư Đường quyết định. Quy định đầu tiên, chính là phải có truyền thừa hoàn chỉnh và phân chia đẳng cấp nghiêm ngặt. Nhưng có vài chức nghiệp kỳ quái, đẳng cấp không có cách nào phân chia kỹ càng tỉ mỉ, thật giống như người trồng thuốc.
- Chỉ cần hiểu được tri thức đủ nhiều, có thể trồng được dược liệu. Không phải cấp bậc càng cao, trồng dược liệu lại càng tốt...
- Không có cách nào xác định đẳng cấp, cũng sẽ không thể quyết định làm chức nghiệp đặc biệt. Người của Nguyên Hỏa băng nguyên cũng vậy. Bọn họ có phương pháp đặc biệt, biến ngọn núi lửa thành núi tuyết, cũng có biện pháp biến đầm lầy biến thành bình nguyên. Nhưng... phương pháp không thống nhất, cũng không có truyền thừa. Chỉ có liên quan tới thiên phú cùng với năng lực!
- Lại nói, số lượng cực ít. Đừng nói liên minh vạn quốc, trong phạm vi toàn bộ Huyễn Vũ đế quốc thống trị, cũng chỉ có một chỗ như thế... Làm sao có thể gọi hai chữ là chức nghiệp? Nếu nói không nói, lại có năng lực người bình thường khó có thể sánh bằng. Đối với loại này, cho dù Danh Sư Đường cũng có chút đau đầu, không có cách nào kết luận.
Trương Huyền gật đầu.
Nếu được gọi là chức nghiệp, tự nhiên là người khác có thể học được, đồng thời nắm giữ truyền thừa, phân bố cực rộng.
Cái người Nguyên Hỏa băng nguyên này, số lượng ít không nói, truyền thừa cũng có chút hỗn loạn. Còn phải có thiên phú và năng lực, tất nhiên cũng lại không tạo thành cái gọi là chức nghiệp.
- Núi lửa cực nóng, núi tuyết băng lạnh, bọn họ làm sao làm được?
Triệu Nhã hiếu kỳ nhìn qua.
- Cụ thể ta cũng không biết. Chỉ biết là một ngàn năm trước, ở đây vẫn còn là núi lửa. Người của Nguyên Hỏa băng nguyên trải qua trăm năm cải tạo, là được bộ dáng này. Hơn nữa, có người nói còn làm ra đầm Âm Dương, âm dương dung hợp, trọc thanh đan xen, có thể khiến cho tu vi người ta tăng lên rất nhiều! Chỉ cần không đạt được Hóa Phàm ngũ trọng, ở bên trong tu luyện, đều có ích lợi cực lớn.
Khang đường chủ lắc đầu:
- Chỉ có điều, cái đầm Âm Dương này, hàng năm chỉ có mấy danh ngạch, vô cùng ít ỏi. Ngay cả người bên trong bọn họ cũng không đủ sử dụng, càng chưa nói người ngoài. Rất nhiều người đều cầu một danh ngạch cũng không thể được, phiền phức vô cùng.
Cải tạo như thế nào, là bí mật của người Nguyên Hỏa băng nguyên. Cho dù hắn là danh sư, xem qua cực rộng, cũng không biết rõ ràng.
- Có thể là mượn địa hình, sơn mạch hình thành đại trận!
Nhược Hoan công tử nói chen vào.
Có thể cứng rắn thay đổi một hoàn cảnh, trận pháp cũng có thể làm được. Có thể người Băng Nguyên này sử dụng chính là đại trận.
- Không phải trận pháp. Nếu như là trận pháp, sơn mạch ở đây nối liền chập chùng, bao trùm mấy trăm cây số, cần phải bao nhiêu trận pháp? Lại cần phải linh khí sung túc tới mức nào mới có khả năng duy trì?
Khang đường chủ nói.
Trận pháp tuy rằng có thể thay đổi hoàn cảnh, nhưng phạm vi giống nhau đều rất nhỏ. Bao phủ mấy trăm cây số, khiến cho tròn một ngọn núi đều bị thay đổi, gần như là không có khả năng!
Đừng nói một đám người Hóa Phàm tứ trọng, cho dù cửu trọng cũng không thể hoàn thành. Có lẽ chỉ có đạt được loại cường giả siêu cấp vượt qua cửu trọng mới có thể làm được.
- Quả thật không phải trận pháp!
Trương Huyền cũng lắc đầu.
Vừa rồi lúc Khang đường chủ nói, hắn hay dùng mắt Minh Lý quan sát. Cả tòa sơn mạch hoàn toàn không có vết tích trận pháp, nói rõ cũng không có trận pháp cải tạo thành.
Nếu không, dựa vào nhãn lực của hắn không có khả năng không nhìn ra.
- Thôi đi. Không quan tâm là cái gì, mục đích chúng ta tới đây là tiến vào đầm Âm Dương, không phải tới nghiên cứu lai lịch của bọn họ.
Khang đường chủ mỉm cười, cắt ngang mọi người tiếp tục suy đoán. Hắn nhìn lại, thần sắc nghiêm trọng:
- Một lát nữa, sau khi đến, không nên tự ý hành động. Tất cả nghe theo ta phân phó, cố gắng hết mức tranh thủ ba danh ngạch. Bây giờ không thành công, chúng ta cũng phải bảo đảm hai danh ngạch, đều có thể thông qua sát hạch!
- Ừ!
Mọi người gật đầu.
- Tốt lắm, đi xuống đi!
Dựa theo một âm thanh, linh thú bay thoáng vỗ cánh, trực tiếp bay về phía Băng Nguyên cung cách đó không xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...