- Xem ra tất cả mọi người không rõ lắm. Vậy ta lại giải thích một chút!
Thấy mọi người đầy nghi ngờ, Khang đường chủ mỉm cười:
- Linh trí, nói vậy mọi người đều biết, là bức tranh lục cảnh có khả năng đạt được. Loại cấp bậc như vậy, nhân vật trong bức tranh có thể tự chủ hấp thu linh khí, tồn tại di động ở trên giấy.
- Cái gọi là linh trí bảo tồn, chính là... mở lớp giảng bài cho những người hoặc vật này!
- Giảng bài cho nhân vật ở trong bức tranh?
Nghe được giải thích, tất cả mọi người đều ngẩn người.
Nhân vật ở trong bức tranh, cho dù có linh trí, cũng là linh khí tập trung thành, không có trí tuệ, giảng bài có ích lợi gì? Bọn họ có thể nghe hiểu được sao?
- Các vị đều là danh sư, nên biết, danh sư giảng bài, ẩn chứa sư ngôn thiên bẩm. Nhận được thiên địa tán thành lý luận càng nhiều, thời gian giảng bài, linh khí cũng lại càng thêm nồng đậm!
Khang đường chủ nói.
Mọi người gật đầu.
Danh sư sư ngôn thiên bẩm, có tác dụng tập trung linh khí. Có người nói năm đó, thiên nhân Khổng sư một lời nói ra, linh khí phát động, mỗi lần mở lớp giảng bài, nói là làm ngay, đều có thể từ trong không trung tạo ra một tòa linh sơn.
Không nói Khổng sư, chỉ nói khoảng thời gian trước, Hồng sư, Hồng Thiển tới đây giảng bài, chỉ là danh sư ngũ tinh sơ kỳ của Danh Sư Đường tại Hồng Phong đế quốc, cũng có thể làm được nói tụ linh khí, miệng phun hoa sen, khiến cho người nghe giảng bài, đắm chìm ở dưới linh khí, tu vi không tự chủ tăng trưởng.
Đây là năng lực của danh sư. Chỉ có điều cấp bậc không tốt, hiệu quả phát huy ra yếu hơn nhiều mà thôi.
Hồng Phong đế quốc, một quốc gia phụ thuộc vào Huyễn Vũ đế quốc.
Đế quốc và vương quốc đều chia ra làm các đẳng cấp: phong hào, nhất đẳng, nhị đẳng, không nhập lưu.
Huyễn Vũ là đế quốc nhị đẳng. Hồng Phong lại giống như Thiên Huyền vương quốc, thuộc về trong đế quốc không nhập lưu, cùng Minh Hạ đế quốc, Hoàn Hải đế quốc, liên minh vạn quốc không khác biệt lắm.
Chỉ có điều, loại danh sư cấp bậc như vậy, không có khả năng vĩnh viễn ở lại đế quốc không nhập lưu. Một khi xuất hiện, sẽ bị tổng bộ cho gọi đi, tới Danh Sư Đường cao cấp hơn tiến tu. Hồng Thiển mặc dù bị phái qua, chính bởi vì bản thân cũng muốn đi tới Huyễn Vũ đế quốc.
Mà thông qua thiên tài thi đấu danh sư, không chỉ có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh, quan trọng hơn là có thể tiến vào Huyễn Vũ học viện cao cấp học tập.
- Bức tranh linh trí, tuy rằng không có khả năng sống sót giống như sinh mạng, nhưng có thể tự chủ hấp thu linh khí, bảo tồn thời gian rất lâu. Bọn họ đối với linh khí trong trời đất rất nhạy cảm. Nếu như giảng bài phù hợp đạo lý, sẽ tập trung linh khí, khiến cho thời gian bọn họ bảo tồn dài hơn. Ngược lại, rất dễ dàng tiêu tan! Dựa vào những điều này, có thể kiểm nghiệm năng lực giảng bài của danh sư mạnh hay yếu, không có khả năng dối trá!
Khang đường chủ tiếp tục nói.
- Thì ra là thế!
- Sử dụng loại linh trí này tới phán xét, rất công bằng...
Mọi người lúc này mới rõ ràng, bừng tỉnh.
Linh trí chỉ nhận thức linh khí, không tiếp thu người, bởi vậy càng công bằng hơn.
Trong mỗi người đều có chữ tình. Thích bài giảng của một vị lão sư nào đó, cho dù người khác đều nói rất dở, chỉ cần thích, cũng sẽ không thay đổi. Một người khác nói tốt, ngược lại sẽ cảm thấy rất kém cỏi.
Bản khắc phiến diện, không có cách nào sửa đổi.
Dù sao, ngoại trừ thiên nhân Khổng sư, danh sư lại lợi hại mấy, cũng không thể khiến cho tất cả mọi người tin tưởng và nghe theo, sùng bái.
Tùy tiện tìm học sinh đi học, Nhược Hoan công tử, Phó Tiếu Trần thuộc về thiên tài nổi danh ở Vạn Quốc Thành, danh tiếng lớn, người hâm mộ nhiều, khẳng định dễ dàng lấy được tín nhiệm hơn, cũng lại có vẻ không công bằng.
Mà loại linh trí này, không có suy nghĩ của mình, cũng sẽ không bởi vì danh tiếng lớn mà khuất phục, cũng sẽ không bởi vì các loại tính toán, chịu ảnh hưởng. Chỉ nhìn giảng bài đưa tới sóng linh khí dao động, công bằng chính trực nhất.
- Ừ!
Trương Huyền cũng hiểu được, gật đầu.
Linh trí là bức tranh lục cảnh mới xuất hiện, chỉ có phản ứng đối với linh khí, cái khác cũng vô dụng. Sư ngôn thiên bẩm cũng không có bất kỳ hiệu quả nào.
Cho dù là thi họa sư chính thức, trừ phi là chủ nhân của bức tranh, bằng không, nói nhiều hơn nữa hiệu quả cũng không lớn.
- Nếu mọi người hiểu rõ quy tắc, vậy liền bắt đầu thi đấu. Vân trưởng lão, lần này lại làm phiền ngươi!
Thấy tất cả mọi người dưới đài đã rõ ràng, lại không có dị nghị, Khang đường chủ mỉm cười, nói.
- Yên tâm đi!
Một lão già từ trong đám người đi ra.
- Ta đã đoán được là Vân trưởng lão!
- Vân trưởng lão là Danh Sư Đường, một thư họa sư tứ tinh đỉnh phong duy nhất. Sát hạch linh trí bảo tồn tất nhiên phải do hắn ra tay, rất có quyền uy! Quan trọng hơn... bức Quần Điểu Cao Tường đồ này của hắn là tác phẩm Đại Tông Sư ngũ tinh lưu lại, thích hợp nhất cho lần sát hạch này!
- Bức tranh này lại là bảo bối của Vân trưởng lão, đều không lấy ra. Ta đã sớm nghe, nhưng chưa từng thấy qua. Lần này xem như là có thể mở rộng tầm mắt!
- Đúng vậy, tác phẩm lục cảnh do Đại Tông Sư ngũ tinh lưu lại, quả thật hiếm thấy. Toàn bộ liên minh vạn quốc, đều tìm không ra bức thứ hai!
- Không nhất định. Ta nghe nói bức tranh ở Giám Bảo các, có thể sánh ngang với nó. Chỉ tiếc, đồ ở chỗ kia, muốn xem được, càng không dễ dàng...
...
Thấy lão già này, phía dưới hạ giọng nói.
Vân trưởng lão tu luyện chức nghiệp trợ giúp, giống như Nhược Hoan công tử, cũng là thư họa sư, hơn nữa, cấp bậc nếu so với người sau càng cao hơn nhiều, đạt tới tứ tinh đỉnh phong.
Loại thư họa sư cấp bậc như vậy, cho dù không có thêm thân phận danh sư, ở Vạn Quốc Thành, cũng được cho là đứng đầu.
- Nhận đường chủ nhờ vả, cửa này do ta sát hạch!
Không để ý tới tiếng bàn luận của mọi người, Vân trưởng lão đi tới trước mặt mọi người, nhìn về phía đám người Trương Huyền, cổ tay run lên. Bức vẽ cuộn tròn xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn:
- Bức Quần Điểu Cao Tường đồ này là do thư họa lão sư của ta ban tặng.
Phần phật!
Trong lúc đang nói, bức vẽ được mở ra. Một đám chim từ trong đó bay, rong ruổi bay lượn, kêu to vang vọng chín tầng trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...