- Như vậy có thể được chứ?
Một quyền đánh xong, Tiết vườn chủ thu quyền đứng lại, yên tĩnh nhìn qua.
- Ừ!
Trương Huyền lên tiếng, giống như là xác định chuyện gì, không nhịn được lắc đầu. Hắn lại nhìn qua, trên mặt lộ vẻ đồng tình nói không nên lời:
- Vấn đề chứng bệnh Địa Mạch Linh Đằng của nàng, ta đã hoàn toàn biết được! Chỉ có điều, trước đó, ta muốn hỏi nàng một câu...
Tất cả đám người Tiết vườn chủ đều đồng loạt nhìn qua.
Bọn họ nhiều người như vậy nghiên cứu lâu như vậy, cũng không biết. Vị danh sư trước mắt này, chỉ liếc mắt thoáng nhìn vườn chủ đánh quyền, lại khăng định xuống...
Thật hay giả vậy?
Tất cả đều dựng lỗ tai lên, rất sợ nghe sót điều gì. Ngay sau đó liền nghe được giọng nói mang theo tiếng của người thanh niên vang lên:
- Ngươi... là heo sao?
Phụt!
Tiết vườn chủ thoáng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa nổ tung.
- Ngươi nói cái gì?
Ầm ầm!
Khí tức trên người giống như dầu sôi thiêu đốt, bất cứ lúc nào cũng sẽ phun mạnh ra ngoài.
Nàng là cường giả nổi danh Vạn Quốc Thành, vườn chủ vườn thuốc thành tây. Cho dù ngươi là danh sư, trực tiếp nói lời sỉ nhục, cũng không được!
- Hắn nói Tiết vườn chủ là heo?
- Không phải nói danh sư rất đáng tin, không có khả năng ăn nói lung tung, hồ ngôn loạn ngữ sao?
- Ta cũng không biết...
...
Những người khác đứng ở một bên vây xem, từng người cũng trợn to hai mắt, thiếu chút nữa thì phát điên mất.
Trực tiếp mắng Tiết vườn chủ là heo, lá gan của người này không phải lớn bình thường. Quả thực có thể nói là vô pháp vô thiên tới cực điểm.
Lư Trạm cũng thiếu chút nữa không cắn đầu lưỡi.
Vừa sờ loạn đập loạn, nói ngươi là danh sư, còn có thể chu toàn trở về. Hiện tại mắng ngay trước mặt, chu toàn thế nào?
Sớm biết rằng người này mãnh liệt như thế, lại không làm quen với hắn.
Lúc này thì hay rồi, chọc cho Tiết vườn chủ giận dữ, sau đó cũng không biết vườn chủ có thể trách tội đến trên người Lư gia hay không...
Tống Siêu đi theo phía sau đoàn người, dự định tùy thời đổi linh thạch trung phẩm trở về, cũng cứng đờ.
Hắn là danh sư tứ tinh, năng lực quan sát rất tốt. Tiết vườn chủ tuy rằng chỉ thể hiện ra một chiêu, lại có thể nhìn ra thực lực siêu cường, chiến lực vô cùng. Đừng nói là hắn, cho dù trưởng lão tông môn, có thể thắng được cũng không nhiều!
Nói cường giả như vậy là heo...
Lá gan của Trương sư này vẫn thật là lớn.
Biểu tình của mỗi người không giống nhau. Chỉ có điều tất cả đều cảm thấy người trước mắt này có phải điên rồi hay không.
- Không cần phải gấp. Hãy nghe ta nói hết đã!
Khóe mắt nhìn thấy của Tiết vườn chủ cũng sẽ động thủ bất cứ lúc nào, Trương Huyền cũng không nóng nảy, mà thần sắc thản nhiên khoát tay áo, ngón tay chỉ vào đất trống cách Địa Mạch Linh Đằng không xa:
- Nếu như ta không nhìn nhầm, ngươi chắc hẳn thường ở chỗ này tu luyện?
- Không sai!
Tiết vườn chủ gật đầu, chỉ có điều lửa giận chưa tiêu tan, hình như nếu không phải bởi vì thân phận của đối phương là danh sư, khẳng định đã sớm một tát đánh chết.
Trong ruộng thuốc, bởi vì có vô số linh dược, ở chỗ này tu luyện, tâm thần yên tĩnh, dễ dàng đột phá hơn.
- Ý của ngươi, Địa Mạch Linh Đằng xuất hiện loại tình huống này, có liên quan tới việc ta tu luyện?
Lông mày nhíu lại một cái, Tiết vườn chủ bực bội nói.
- Đâu chỉ có liên quan đến! Quả thực chính là liên quan cực lớn!
Trương Huyền lắc đầu:
- Ta hiện tại nói cho ngươi biết nguyên nhân căn bệnh. Gốc cây Địa Mạch Linh Đằng này thật ra không có bệnh, cũng không có bị sâu bệnh, càng không có các loại tập kích chết héo, mà là... mất đi linh tính và hồn phách!
- Linh tính hồn phách?
Tất cả mọi người sững sờ ở tại chỗ.
- Vạn vật có linh. Dược liệu linh cấp, giống như linh binh, cũng có linh tính của riêng mình. Địa Mạch Linh Đằng làm chí bảo của vườn thuốc, nếu như không có loại đặc trưng này, làm thế nào có thể phân phố những vật phẩm cần thiết qua cho mỗi một gốc cây dược liệu chứ?
Trương Huyền nói.
Mọi người gật đầu.
Trình độ sinh mạng đạt được linh cấp, không chỉ binh khí có linh, thực vật, dược liệu cũng có.
Cái gọi là linh dược, lại cũng như vậy.
Chính là bởi vì loại linh tính này, mới có thể phát sinh bài xích đối với chân khí của người tu luyện không phù hợp, thậm chí dẫn đến cái chết, mới có thể nghe được ca múa có khả năng trưởng thành, mới có thể phân biệt ra tấm thân xử nữ...
- Không có linh tính, Địa Mạch Linh Đằng lại giống như mất đi thứ quan trọng nhất, tự nhiên sẽ mang theo tử khí, cũng sẽ chết bất cứ lúc nào.
- Linh dược mất đi linh tính, giống như người không có linh hồn, rất nhanh chết đi. Đây là sự thật. Nhưng... cùng Tiết vườn chủ tu luyện có quan hệ gì?
Mọi người nghi ngờ.
- Nếu như ta không nhìn nhầm, Tiết vườn chủ dừng lại ở Hóa Phàm tứ trọng Trọc Thanh cảnh, chí ít bảy, tám mươi năm!
Không trả lời câu hỏi, Trương Huyền nhìn qua.
- Tám mươi bảy năm!
Tiết vườn chủ gật đầu.
- Tám mươi bảy năm đều bị dừng lại tại chỗ, muốn không đột phá, đó là giả! Nhưng Hóa Phàm ngũ trọng Hợp Linh cảnh, là cửa ải khó khăn đầu tiên trong Hóa Phàm cửu trọng, cần linh hồn hoàn toàn dung hợp tự nhiên, làm được hợp linh giống như một, mới có thể đột phá! Tiết vườn chủ vẫn không thành công, không phải thiên phú không tốt, mà là linh hồn... bị tổn thương!
Trương Huyền nói.
- Ngươi, ngươi... làm sao biết được?
Tiết vườn chủ sửng sốt, toàn thân cứng đờ.
Vừa rồi nàng vẫn vô cùng tức giận, dự định giết chết người này. Nghe nói như thế, chân khí tích tụ trên người tiêu tan, chấn động kinh ngạc nói không nên lời.
Linh hồn nàng quả thật bị tổn thương. Nếu không, dựa vào thiên phú, khẳng định đã sớm đột phá, sao có thể còn bị dừng lại tám mươi bảy năm!
Chỉ là... chuyện này, là cơ mật của nàng, chưa bao giờ nói qua cùng người nào. Người trước mắt này, làm thế nào nhìn ra được?
- Không quan tâm ta làm thế nào biết được! Nàng biết linh hồn bị hao tổn, không có cách nào đột phá, lại không nản lòng giống như những người khác, mà là hi vọng thông qua thủ đoạn khác để bù đắp vết thương!
- Không biết từ nơi nào nhận được tin tức, nghe nói linh tính trong linh dược có thể bổ sung, vì vậy lại chuẩn bị vườn thuốc này, nuôi trồng dược liệu, không vì bán ra, chỉ vì hấp thu linh tính trong đó, bổ sung linh hồn mình!
- Ý nghĩ tuy tốt, đáng tiếc ngay từ lúc đầu lại đi nhầm phương hướng! Linh tính của thực vật nếu như có thể bổ sung cho người... Chẳng phải người người đều có thể tu luyện tới Hợp Linh cảnh sao?
Trương Huyền yên tĩnh nhìn qua, trong ánh mắt mang theo biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Thân là Đại Tông Sư trồng thuốc, làm bạn với linh dược lâu như vậy, chưa từng nhìn thấu điểm ấy...
- Không phải heo... là cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...