Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thấy đối phương không ngăn cản, Trương Huyền nhìn Lạc Tần trước mặt, nói.

- Không cần giám định, bức tranh này, tuyệt đối là thật. Ta cũng có thể nhìn ra...

Tiếp nhận bức tranh cuộn, tiện tay mở ra. Chỉ liếc mắt thoáng nhìn, Lạc Tần lại gật đầu.

Làm chấp sự phòng đấu giá, hắn cũng có năng lực giám định rất lợi hại. Nếu không, gặp phải bảo vật cũng không nhận ra, thật sự lại mất mặt.

Bức tranh trước mắt này, khí tức ngưng tụ, linh khí mười phần. Chim vẽ trong tranh bất cứ lúc nào cũng sẽ bay lượn ra. Có ngốc cũng biết, tuyệt đối là một danh họa vô giá.

- Tốt lắm, ngươi cầm đi bán đấu giá! Tốt nhất có thể bán ra vượt quá năm nghìn linh thạch.

Thấy hắn cũng nhận ra, Trương Huyền vừa vặn tiết kiệm phiền phức, nói.

- Cái này...

Nghe hắn nói như vậy, Lạc Tần có chút do dự:

- Trương sư, bức tranh này, tuy rằng cấp bậc cực cao, linh tính mười phần. Nhưng... Muốn bán ra năm nghìn linh thạch, gần như không có khả năng!

- A? Vậy có thể bán bao nhiêu?

Trương Huyền nghi ngờ.


Hắn đối với giá trị của bảo vật, biết không tính là quá rõ. Nhất là lấy linh thạch làm đơn vị bán ra. Hắn vốn tưởng rằng thứ này nếu được đặt ở Lưu Thương Khúc Thủy, làm trấn các chi bảo, giá to lớn, khẳng định vượt xa năm nghìn... Không nghĩ tới người này lại nói không có khả năng.

Đây là có chuyện gì?

- Tối đa... năm trăm linh thạch!

Sắc mặt Lạc Tần nhất thời đỏ lên.

- Năm trăm?

Lông mày nhíu lại một cái, Trương Huyền đầy vẻ không vui:

- Bức tranh này, xuất phát từ tay của một vị thi họa sư ngũ tinh, tự dẫn linh tính, không chỉ có thể hấp thu linh khí bổ sung bức tranh cuộn, trong đó còn có chứa cảm ngộ người tu luyện đối với thiên địa tự nhiên. Quan sát trong thời gian dài, cường giả Hóa Phàm tam, tứ trọng, cũng có ích lợi cực lớn... Làm sao có thể chỉ trị giá năm trăm?

Trải qua Thiên Đạo Đồ Thư Quán giám định, thuộc về chính phẩm, bảo bối do thi họa sư ngũ tinh lưu lại, đủ đạt tới đệ lục cảnh đỉnh phong, cách đệ thất cảnh trong truyền thuyết, cũng chỉ có kém một bước.

Chỉ trị giá năm trăm? Nói đùa sao?

- Đúng vậy, ngươi lừa gạt ai đó? Danh họa tốt như vậy, làm sao có thể lại chỉ có chút giá ấy?

Vẻ mặt Đám người Tôn Cường cũng không tin.

- Trương sư đừng có gấp, nghe ta cẩn thận giải thích!

Lạc Tần liền vội vàng khom người nói, đầy xấu hổ:

- Bức tranh này phong cách thuần phác, đại khai đại hợp, là tác phẩm của đại gia, không thể nghi ngờ. Nhưng... không có tên gọi, cũng không lưu lại chữ viết, giá trị giảm xuống một chút. Thi họa đáng giá tiền nhất, không phải bản thân bức tranh, mà là giống như đồ cổ, lưu lại năm tháng lắng đọng cùng danh tiếng của người vẽ tranh. Nếu như đây là do một vị danh gia có danh tiếng của liên minh vẽ, năm nghìn linh thạch dễ dàng có thể bán ra... Nhưng như bây giờ, năm trăm xem như là rất cao!

Nghe được giải thích, thoáng sửng sốt một chút, Trương Huyền nhìn về phía Tái các chủ cách đó không xa, chỉ thấy hắn cũng gật đầu.

- Còn có chuyện này sao?

Bất đắc dĩ một hồi.

Suy nghĩ kỹ một chút cũng đúng.

Thi họa thứ này, không phải là binh khí. Thiên tài địa bảo, đối với người tu luyện có hiệu quả thật, mà làm nổi lên thưởng thức cùng sở thích của một người. Nếu như không phải tác phẩm của danh gia, giá trị thu thập, tàng trữ, quả thật sẽ lập tức giảm đi.

- Bức tranh này là tám trăm năm trước, thi họa đại tông sư ngũ tinh, Ngô Hiên Tử lưu lại. Lẽ nào hắn cũng không tính là danh gia?

Trương Huyền nói.


- Ngô Hiên Tử? Hắn đương nhiên là danh gia, thi họa đại sư ngũ tinh, còn là thuần thú sư ngũ tinh đứng đầu liên minh vạn quốc. Nếu quả thật là bút tích thực của hắn, giá chỉ sợ không chỉ năm nghìn. Chỉ có điều... danh tiếng của hắn tuy rằng vang dội, nhưng ở liên minh vạn quốc, thời gian ở lại không lâu, vẫn chưa lưu lại quá nhiều tác phẩm... Bức tranh này, làm thế nào xác nhận là của hắn?

Lạc Tần sửng sốt, không nhịn được hỏi.

Ngô Hiên Tử, nhân vật tiếng tăm lừng lẫy vô thượng nhất tại liên minh vạn quốc tám trăm năm trước, chưa đủ hai trăm tuổi, lại đột phá hai loại chức nghiệp thuần thú và thi họa đến cấp bậc ngũ tinh.

Đáng tiếc, tác phẩm giữ lại cho hậu thế quá ít. Không ít giám bảo sư ngay cả phong cách vẽ, thói quen của hắn cũng không biết, lại không có cách nào quyết định bức tranh này có phải là của hắn hay không.

- Ách...

Trương Huyền sửng sốt.

Hắn là thông qua Đồ Thư Quán mới biết được lai lịch của tác phẩm này. Nhưng điều này... không có cách nào biểu diễn cho người khác nhìn.

Ngô Hiên Tử lại không lưu lại bức tranh gì. Cho dù so ánh, cũng không thể nào nói đến. Nếu không phải vì như vậy, bức tranh này, cũng không có khả năng đặt ở Giám Bảo các nhiều năm như vậy, không có người nào nhận ra, cũng không có người nào biết lai lịch.

- Trừ khi... Có một vị thi họa sư lợi hại, vì bản vẽ này đề tên. Cho dù danh tiếng không bằng Ngô Hiên Tử, chỉ cần cấp bậc tương đương, nói ra chân vận, nhận được linh tính tán thành, cũng có thể khiến cho giá trị tăng. Chỉ có điều... tối đa chỉ có thể lên tới khoảng hai nghìn linh thạch!

Lạc Tần nói.

- Đề tên? Nói ra chân vận?

- Ừ, chỉ có điều, muốn đề tên cho bức tranh, làm gì có được dễ dàng như vậy. Ý của mỗi một người khác nhau, sau khi quan sát bức tranh, cảm giác cũng sẽ khác nhau. Tư duy có chút không giống với tác giả, sẽ không có cách nào nhận được tán thành! Như vậy, chẳng những không thể khiến cho giá trị của bức tranh được nâng cao, làm không tốt còn có thể tổn hại phong cách của bức tranh ban đầu, khiến cho giá trị giảm sút!

Lạc Tần giải thích:

- Cũng chỉ có người hiểu thói quen sinh hoạt của tác giả ban đầu, hiểu rất rõ đối với suy nghĩ của hắn, mới có cơ hội nói ra chân vận, khiến cho giá trị tăng. Bằng không...


Lời tuy chưa nói xong, trong giọng nói lại tiết lộ ý tứ rõ ràng.

Một vạn người nhìn bức tranh, có một vạn loại ý nghĩ.

Muốn phỏng đoán ý tứ của tiền nhân, khó khăn tới mức nào? Có thể nói, gần như là không thể nào làm được.

- Ý của ngươi là... Biết lĩnh ngộ của tác giả ban đầu đối với bức tranh, đề ở phía trên, lại vô cùng có khả năng nói ra chân vận?

Trương Huyền hỏi.

- Nếu như biết suy nghĩ của tác giả ban đầu... cũng chính là Ngô Hiên Tử, viết ở phía trên, tuyệt đối có thể khiến cho giá trị tăng mạnh. Đáng tiếc Ngô Hiên Tử có lưu lại bức tranh hay không, không có người nào xác định. Hắn tính cách khiêm tốn, lúc nào vẽ, tư tưởng trạng thái ra sao càng không có người nào biết... Hơn nữa bức tranh này, quỷ dị khó lường. Cụ thể là chim gì, cũng không nhận ra... Muốn phỏng đoán, khó khăn!

Lạc Tần lắc đầu.

Mặc dù chỉ liếc mắt thoáng nhìn, nhưng hắn cũng biết, muốn đề tên ở trên bức tranh này, đồng thời nói ra chân vận, giống như suy nghĩ của Ngô Hiên Tử, quả thực chính là không có khả năng.

- Khó khăn?

Nghe xong giải thích của hắn, Trương Huyền thoáng sửng sốt một chút, khẽ cười, nhìn lại.

- Nếu đề tên thì có thể làm cho bức tranh này tăng giá trị tài sản, không bằng...

- Ta đi thử một chút!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui