Khổng sư được biết có ba nghìn đệ tử. Lợi hại nhất, được gọi là bảy mươi hai thánh. Mẫn Thánh là một trong số đó, tham dự qua sáng tạo Danh Sư Đường, thuộc về một trong những người sáng lập.
Trong lúc vô ý đã cứu hắn một mạng?
Cù gia này cũng thật lợi hại?
- Không sai! Chính vì vậy, bọn họ nhận được thư trả lời do Khổng sư tự tay viết, do đó được tôn làm chí bảo, lưu truyền qua các đời cho tới nay.
Lâm Lung nhìn qua:
- Thư trả lời do Khổng sư tự tay viết lưu lại, cho dù chỉ có không nhiều chữ viết lắm, giá trị to lớn. Không cần ta nói, điện hạ nói vậy cũng có thể hiểu rõ! Nếu như nhận được thứ này vào tay, đưa cho tông chủ Lưu Vân Tông, đừng nói một đệ tử nội môn, cho dù chân truyền, thậm chí đổi tới một vị trí trưởng lão, chỉ sợ cũng không phải là vấn đề!
- Điều này...
Đinh Mục chấn động, toàn thân cứng đờ.
Khổng sư, lão sư thiên hạ.
Người đứng đầu vạn cổ cho tới nay.
Chữ do hắn tự tay viết, chứa đựng đạo lý của thiên địa, đã sớm được học sinh cất kỹ, không có lộ ra bên ngoài.
Bộ dạng bút tích thực sự của Khổng sư, lấy ra đưa cho danh sư lục tinh, đối phương sợ rằng cũng sẽ cao hứng thu hắn làm chân truyền...
Quá trân quý!
Đừng nói liên minh vạn quốc, cho dù lại thêm hai mươi sáu chỗ thế lực tương đồng xung quanh, có thể có hay không cũng còn khó nói... Cù gia lại có!
Điều này...
Hít thở dồn dập, toàn thân Đinh Mục cũng có chút miệng khô lưỡi khô.
- Hai năm trước, giết chết Cù gia, nếu ra tay, đương nhiên phải lôi đình vạn quân, một lần hành động tiêu diệt, làm sao có thể còn cố ý lưu lại một cái đuôi không giết chết?
Lâm Lung hừ lạnh:
- Người này cho rằng ẩn nấp ở trong Thiên Vũ học viện, đổi tên thành Lộ Trùng sẽ không người nào biết. Đùa gì thế! Nếu thật sự muốn tìm được, có chuột tìm dấu vết, đừng nói không thay hình đổi dạng, cho dù ngụy trang thân phận, cũng đều có thể điều tra tất cả rõ ràng!
Lộ Trùng ẩn nấp ở Thiên Vũ học viện, ru rú trong nhà, vốn tưởng rằng là Lâm gia không phát hiện. Hóa ra bọn họ đã sớm biết được, chỉ là không có động thủ mà thôi.
Dù sao, có loại đáng sợ như chuột tìm dấu vết, biết mùi, lại có thể tìm tới.
Nếu như ngay cả một hài tử mười mấy tuổi Bì Cốt cảnh cũng chưa đạt tới còn không bắt được, Lâm gia cũng không có khả năng xưng bá vương thành nhiều năm như vậy.
- Người của Cù gia, xương rất cứng, thẩm vấn thế nào cũng không có cách nào biết được thứ này đang ở đâu. Cho nên, ta liền cố ý để lại người sống, chờ bản thân hắn đi tìm.
Ánh mắt lóe lên, Lâm Lung nói:
- Ai biết người này, cũng nhẫn nhịn được, hơn hai năm qua, vẫn không nhúc nhích. Ban đầu, nếu hắn không hành động, chúng ta cũng muốn động thủ, bắt tới cố gắng điều tra. Ai biết người này nhận được một lão sư tốt, nguyện ý thay hắn ra mặt...
Nói đến đây, Lâm Lung xiết chặt nắm đấm, trên mặt đầy căm hận.
Tuy rằng gả xa tới Hiên Viên vương quốc, không thường trở về, Lâm gia phát sinh chuyện, nàng vẫn rất rõ ràng.
Chính vì vậy, nàng mới đặc biệt tốn giá trị lớn xây dựng tường đưa tin. Chỉ là không nghĩ tới, tường này phát huy tác dụng, không phải bởi vì tìm đến một bản chép tay lưu truyền xuống, mà là tin tức Lâm gia bị người xóa bỏ.
- Lão sư tốt? Ta thấy không nhất định! Có thể vị Trương Huyền này sớm biết được chuyện bản viết tay của Khổng sư. Bằng không, một đệ tử mà thôi. Có cần để cho hắn một danh sư nhị tinh Tông Sư đỉnh phong, đắc tội Hiên Viên vương quốc và Lâm gia giống như mặt trời ban trưa hay không?
Lương Thanh Mệnh ở một bên, nói chen vào.
Hắn là thân tín của thái tử điện hạ, tin tưởng sâu không nghi ngờ. Bởi vậy, chuyện cơ mật như thế, cũng không giấu diếm.
- Không sai, nhất định là vì nguyên nhân này. Bằng không, cho dù hắn có Dương sư làm chỗ dựa vững chắc, cũng không có khả năng vô duyên vô cớ đi đắc tội chúng ta, không để ý tới uy nghiêm của Hiên Viên vương quốc!
Lâm Lung gào thét, hàm răng cắn đến “ken két” vang dội.
Không phải nguyên nhân này, nàng thật sự không nghĩ ra, một danh sư nhị tinh tiền đồ vô lượng, làm gì vì một học sinh mới nhận thức mấy ngày, không tiếc cùng Lâm gia khai chiến, thậm chí ngay cả nàng vị thái tử phi của Hiên Viên vương quốc này, đều điên cuồng đánh một trận.
- Được rồi. Bây giờ không phải là thời điểm thảo luận về động cơ của Trương Huyền!
Đinh Mục xua tay cắt ngang lời hai người thảo luận, mắt cũng có chút ửng đỏ:
- Nếu như tin tức là thật, Khổng sư tự tay viết thư, đừng nói đắc tội một thiên tài danh sư, cho dù đắc tội liên minh vạn quốc cũng đáng giá!
Liên minh vạn quốc khống chế vạn nước, là rất cường đại. Nhưng ở trong hai mươi sáu thế lực lớn xung quanh, chỉ có thể xếp vị trí cuối cùng.
Tin tức là thật, chỉ cần cướp được đồ vào trong tay, là có thể thành công nịnh bợ tới Lưu Vân Tông, thậm chí thế lực càng cao hơn. Bởi vì vậy đắc tội liên minh vạn quốc, cũng tuyệt đối là kiếm lời lớn.
- Đúng vậy, điện hạ, ngài phải nhanh đưa ra quyết định một chút. Ta đã phái người nghe được, Trương Huyền này quyết định rời khỏi Thiên Vũ vương thành, đã cùng mọi người của Danh Sư Đường từ biệt. Sáng sớm hôm nay hắn liền đi về phía Thiên Vũ sơn mạch. Liên minh vạn quốc ở phía nam, hắn đi tây nam. Ta đoán không sai, hẳn là muốn đi tìm món bảo vật này. Một khi để cho bọn họ nhận được, thuận lợi đưa đến liên minh, còn muốn đoạt lại, sẽ không dễ dàng như vậy!
Lâm Lung vội hỏi.
Nàng cũng không phải là hạng người lỗ mãng. Trước đó đơn giản là nhìn thấy được tình cảnh bi thảm của phụ thân, đệ đệ ở trước mặt, do đó mất đi sự đúng mực, bị điên cuồng đánh một trận, tỉnh ngộ lại, sớm đã làm ra nhiều lần chuẩn bị.
- Đến liên minh, còn muốn cướp được vào tay, quả thật không thể nào. Chỉ là...
Đinh Mục nhăn mày lại:
- Vị lão sư kia của hắn, và hai lão nhân bên cạnh...
Hắn lo lắng không phải là Trương Huyền, mà là vị lão sư kia, và “Tiểu Tô” đã đánh cho Lương Thanh Mệnh bị thương.
Cường giả Hóa Phàm Cảnh trấn thủ, đừng nói cướp giật, sợ rằng vừa tiến tới gần, sẽ bị lập tức đánh chết.
- Yên tâm đi, điện hạ. Người của ta đặc biệt thấy rõ, lão nhân gọi là Tiểu Tô và một người khác, ngày hôm qua đã rời khỏi đây. Sáng sớm lúc Trương Huyền đi, Dương sư cũng không đi theo. Hắn chỉ dẫn theo mấy học sinh và tùy tùng!
Lâm Lung nói.
Tô sư, Lăng sư rời đi, không giấu diếm, không ít người đều biết, không khó hỏi thăm.
Sáng nay, đám người Trương Huyền cưỡi một con Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú cực lớn rời khỏi, Khương đường chủ tự mình đưa tiễn, Dương sư không có ở trong đó, cũng có không ít người nhìn thấy được.
- Không theo? Tốt lắm... Thiên Vũ sơn mạch man thú rất nhiều. Một đám người ngay cả Chí Tôn cũng chưa từng đạt được, chết ở bên trong, chỉ cần xử lý thoả đáng, nói vậy... không ai sẽ biết nguyên nhân!
Đinh Mục đứng dậy, trong mắt lóe lên một sự tàn nhẫn.
- Cứ quyết định như vậy, giết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...