Thiên Đạo Đồ Thư Quán

- Có thể thử xem!

Nói xong, thần sắc Trương Huyền thản nhiên ngồi xuống, lại rót đầy một chén nước trà, yên tĩnh thưởng thức.

- Thử?

Lăng sư nôn ra máu.

Phương pháp ngươi nói ra, rõ ràng là muốn giết người. Vốn tưởng rằng chắc chắn thành công rất lớn, không nghĩ tới chỉ là...”thử”!

Nếu chẳng may không thành công, Tô sư có thể chết!

Ta cũng không muốn gánh trên lưng tội danh tàn sát đồng liêu!

- Dương sư... có thể còn có biện pháp khác hay không?

Do dự hồi lâu, Lăng sư không nhịn được nhìn qua.

Trương Huyền mặc kệ, yên tĩnh ngồi ở tại chỗ, đầu cũng không chuyển.

Thấy bộ dáng này, Lăng sư biết, cho dù có khẳng định cũng không muốn nói. Hắn lại nhìn về phía Tô sư cách đó không xa, vẻ mặt rầu rĩ.

Chuyện gì thế này? Vấn đề là Tô sư, muốn đột phá thất chuyển cũng là hắn, khó xử lại là mình...

- Như thế nào? Nhanh lên một chút. Ta không chịu nổi...


Không biết làm như thế nào cho phải, chỉ thấy vẻ mặt Tô sư dữ tợn kêu lên.

Thất chuyển, đã kiên trì một hồi. Nếu không nghĩ biện pháp giải quyết, khẳng định lại bị trọng thương, kết thúc trong thất bại.

Trước kia tu luyện, đều như vậy. Tu luyện một lần, tu dưỡng chí ít một tháng.

Tô sư cũng rất phiền muộn, người này làm cái gì vậy?

Lão hữu nhiều năm, Dương sư đã nói ra bí pháp giải quyết, động tác lại nhanh lên một chút. Do dự như vậy làm gì? Lẽ nào muốn trơ mắt nhìn ta lại trùng kích thất bại sao?

Lại quay về trên giường tiếp tục nằm sao?

- Được rồi!

Hắn đang muốn tiếp tục giục, lại thấy Lăng sư cắn răng một cái đi tới, vẻ mặt đồng tình:

- Tô sư, thật xin lỗi!

- Xin lỗi?

Tô sư sửng sốt. Sử dụng bí pháp giúp ta đột phá thất chuyển, đây là giúp ta. “Xin lỗi” có ý gì?

Hắn đang nghi ngờ, còn không có suy nghĩ cẩn thận, đã thấy một bàn chân quay về phía hắn, đạp mạnh tới.

- Ngươi...

Nhìn thấy được mức độ của bàn chân này, Tô sư nhất thời khiếp sợ đến mức hồn phi phách tán, thiếu chút nữa ngất đi.

Nếu thật sự bị đá trúng, không cần suy nghĩ, tuyệt đối tàn phế!

Tuy rằng người đã già, không thế nào sử dụng, nhưng cũng là vật trên người. Ngươi làm cái gì vậy...

- Không nên cử động!

Thân thể vặn chuyển, đang muốn né tránh, bên tai liền nghe được giọng nói nghiêm nghị của Dương sư, hắn có chút do dự, bàn chân của Lăng sư tự nhiên đi tới trước mặt, lại né tránh không được nữa.

Ầm!

Sắc mặt Tô sư thoáng chút vặn vẹo đến mức co giật, trước mắt tối sầm, một cơn đau đớn kịch liệt từ trong quần truyền đến, khiến cho hắn thiếu chút nữa thì lập tức ngất đi.

Lăng Vũ Hằng, lão tử với ngươi còn chưa xong đâu...


Trong lòng gào thét một tiếng, đang muốn xé nát người này, chỉ thấy trước mắt tối sầm, một bàn tay lớp đập về phía đầu.

Đạp một cước trúng trong quần, chắc là thấy mình không chết, lại một cái tát đánh ra.

- Ngươi...

Tô sư khóc.

Dương sư không phải bảo ngươi thi triển bí pháp sao? Đánh ta làm cái gì?

Đạp một cước qua, có phải cảm thấy tàn phế còn không đã nghiền, muốn ngay cả cái mạng cũng lấy đi hay không?

Hắn buồn bực sắp muốn phát điên, muốn né tránh, lại phát hiện căn bản tránh không xong.

Thực lực của hai người tương đương nhau, cho dù có thể thắng được đối phương, cũng ít nhất phải sau nghìn chiêu. Bây giờ bị đạp một cước sắp tàn phế, đau tới mức một chút lực lượng cũng không có, chống đỡ như thế nào được.

Huống gì đối phương vừa ra tay, chân khí lại bao phủ bốn phía xung quanh, giống như lồng giam, chưa kịp giãy ra, bàn tay của đối phương đã hung hăng rơi vào trên đầu.

Ầm!

Trước mắt tối sầm, một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra.

Ngay sau đó, Tô sư lại cảm thấy một lực lượng hung bạo mạnh mẽ bất chợt từ đan điền sinh ra, lại cũng không kìm chế được, rít gào một tiếng.

Ầm ầm!

Sóng khí khổng lồ mang theo tất cả cuốn ra, khiến mặt đất nổ mạnh, đầy vết nứt. Cái bàn gần đó cũng biến thành bột mịn.

Răng rắc!

Chân khí vận chuyển đã dừng lại, dường như ăn phải thuốc đại bổ, trong chớp mắt hình thành dòng nước lũ, phá tan vô số gông cùm xiềng xích, lại vận chuyển một vòng.


Bát chuyển!

- Thành… thành công?

Cảm nhận được chân khí trong cơ thể cuồng bạo, không ngừng không nghỉ, Tô sư từ trong đau đớn tỉnh táo lại. Đầu tiên hắn sửng sốt, sau đó lập tức mừng như điên.

Nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, bình chướng tu luyện quấy rầy hắn hắn tròn năm năm, lại đột phá như thế...

- Quả nhiên được sao?

Vốn tưởng rằng đạp tàn phế lão hữu, lại một cái tát đánh hắn sắp chết, thuyền nhỏ hữu nghị khẳng định đã lật ngược. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, hơi thở đối phương đột nhiên tăng mạnh, đột phá gông cùm xiềng xích thất chuyển.

Hắn vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía Dương sư cách đó không xa. Chỉ thấy đối phương hình như đã sớm nghĩ tới kết cục này, vẫn yên tĩnh uống trà, thân thể không nhúc nhích chút nào.

- Hội trưởng, thậm chí danh sư ngũ tinh cũng không giải quyết được vấn đề này. Một cước, một chưởng lại giải quyết được...

Miệng mở ra, thân thể Lăng sư run rẩy.

Giáo dục ra học sinh lợi hại như Trương Huyền, sớm biết rằng vị Dương sư này không đơn giản. Nhưng... không nghĩ tới lợi hại như vậy.

Liếc mắt một cái, lại nhìn ra chỗ có vấn đề, tìm được phương pháp giải quyết. Ngay cả mắt Minh Lý cũng không có vận dụng. Phần thực lực này, dĩ nhiên vượt ra ngoài sức tưởng tượng.

- Chỉ là... phương pháp giải quyết, quá trò đùa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui