Thấy mấy hài tử này ép buộc đối với lão sư hắn, Trương Huyền càng phiền muộn hơn:
- So tài ngày hôm nay xem như không phân thắng bại. Tất cả đều trở về đi!
Những chuyện khác cũng không thấy các ngươi để ý như vậy.
Nếu học sinh của mình, thừa nhận mình không bằng mình...
Chuyện gì thế này!
- Không phân thắng bại?
- Dựa vào cái gì tính là không phân thắng bại?
...
Không nghe lời này còn tốt. Vừa nghe, đám người Trịnh Dương liền muốn bùng nổ. Ngay cả Triệu Nhã sắc mặt cũng trầm xuống.
Ra mắt không biết xấu hổ, chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy!
Rõ ràng thua, không thực hiện lời đánh cược ngược lại cũng thôi, lại còn mặt dày nói không phân thắng bại!
Vốn đang cảm thấy vị Liễu lão sư này giảng bài tốt, được cho là thiên tài, hiện tại thiên tài cái lông!
Làm gì có thiên tài thua không thừa nhận?
Làm gì có được thiên tài giả vờ giả vịt, ở chỗ này lấy thân phận sư trưởng nói chuyện?
Ta biết ngươi là ai sao? Ở chỗ này giả vờ, giả vờ cái lông a!
Quả thực không biết xấu hổ đến cực điểm!
- Triệu Nhã không thắng, Mộc Tuyết Tình cũng không có thua. Không tính là không phân thắng bại, tính cái gì? Đều trở về đi. Đừng ở chỗ này hồ đồ! Bằng không, ta nói với lão sư các ngươi, để cho hắn cố gắng dạy dỗ một trận!
Trương Huyền xua tay.
Không tuyên bố không phân thắng bại, cũng không có cách nào.
Nói Triệu Nhã thắng lợi, đó chính là nói Liễu Trình mình ngụy trang này không bằng Trương Huyền. Sau này thân phận vạch trần, không phải mất hết mặt mũi sao?
Nói Mộc Tuyết Tình thắng lợi, vậy đại biểu, Trương Huyền không bằng Liễu lão sư...
Hiệu quả cùng cấp!
Chuyện gì thế này.
Bất kể nói thế nào, bị tổn thương cũng là hắn.
Cùng với phiền toái như vậy, còn không bằng đừng nói nhảm, trước đuổi đám hài tử này về rồi lại nói sau.
- Ngươi...
Không vừa nghĩ tới Liễu lão sư này vô sỉ không biết xấu hổ như vậy. Thua không thừa nhận, còn quang minh chính đại như vậy. Đám người Triệu Nhã đều cảm thấy tức muốn nổ phổi.
......
- Liễu lão sư làm vậy có chút không ổn!
Đám người Tạ viện trưởng cũng không nhịn được lắc đầu.
- Hắn lại không nên xuất hiện. Học sinh tranh đấu với nhau, hắn là một lão sư dính vào làm cái gì?
Một trưởng lão hừ nói.
- Nói là như vậy. Nhưng nếu như quả thật không ngoài tay, Mộc Tuyết Tình nhất định sẽ bị thương. Thân là lão sư, dù sao cũng không có khả năng trơ mắt nhìn nàng bị thương, lại không đi ngăn cản!
Tạ viện trưởng nói.
- Điều này ngược lại cũng đúng...
Mọi người gật đầu.
Thân là lão sư, có trách nhiệm giảng dạy, cũng có nghĩa vụ bảo vệ học sinh của mình không bị tổn thương. Không nói vị Liễu lão sư này, đổi lại là bọn họ, để cho học sinh của mình bị người đánh tổn thương, khẳng định bọn họ cũng làm không được.
- Hiện tại học viện cũng rất khó xử. Giúp Liễu lão sư, nhất định khiến cho Trương sư bất mãn, Giúp Trương sư, Liễu lão sư khẳng định cũng sẽ mất hứng. Bất kể nói thế nào, hắn cũng không phải là lão sư bình thường, mà là hội trưởng của nghiệp đoàn y sư. Một mực không ra tay, hai bên khẳng định đều sẽ tức giận. Dù sao, các nàng so đấu, chúng ta không những không ngăn cản, còn mặc cho bọn họ tự do...
Tạ viện trưởng xoa xoa mi tâm, cảm thấy đau đầu vô cùng.
Mới vừa rồi vẻ mặt còn hưng phấn, bất kể hai nữ hài này ai thắng, Thiên Vũ học viện đều sẽ có danh tiếng vang xa, thu được ngư ông đắc lợi.
Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới sẽ tiến triển đến bước này.
Cái này thì hay rồi. Toàn bộ học viện đều có phần không biết làm sao.
- Thật sự không được... Viện trưởng, ngài đứng ra, mời Trương sư và Liễu lão sư ngồi chung một chỗ, làm quen một chút. Đều là thiên tài, có thể sẽ tỉnh táo luyến tiếc lẫn nhau, bội phục lẫn nhau!
Một trưởng lão đưa ra ý kiến.
Tạ viện trưởng do dự.
- Như vậy là hay nhất. Nhưng Trương sư hiện tại đang sát hạch danh sư nhị tinh, không ở vương thành. Một khi biết được mâu thuẫn, không muốn qua, vậy phải làm thế nào?
Lại một một trưởng lão nói.
Mời ngồi chung một chỗ, là có thể hóa giải mâu thuẫn. Nhưng cần phải mời được đương sự đi theo mới được. Liễu lão sư thân là lão sư của học viện, sẽ đơn giản chút.
Nhưng Trương sư là danh sư nhị tinh. Nếu chẳng may hắn không tới, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ uổng công.
- Thôi đi. Chỉ có thể để ta mặt dày đi mời. Ta là danh sư nhất tinh, bất kể nói thế nào, Trương sư chắc hẳn cũng sẽ cho chút thể diện!
Do dự một chút, Tạ viện trưởng lắc đầu, nói tiếp:
- Còn nữa, chuẩn bị cho ta mấy tấm vé học viện. Ta muốn tặng cho mấy học sinh của Trương sư. Sau này bọn họ muốn đến học viện, có thể tiến vào bất cứ lúc nào. Muốn sách, hoặc cần tài nguyên gì, cũng không cần ngăn cản!
- Vâng!
Một trưởng lão gật đầu.
......
Phía dưới đài so đấu vốn có Mạc Vũ công chúa đang chờ. Nàng cũng hoàn toàn bối rối.
Nàng vốn tưởng rằng hai nhóm học sinh thân phận khác nhau của Trương Huyền so đấu, khẳng định tương đối thú vị. Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, ầm ĩ thành như vậy.
Đến lúc này, Trương Huyền thật sự quá lúng túng.
Không quan tâm để cho phía nào giành thắng lợi, đối với danh dự của hắn đều có tổn hại, biến thành thế cưỡi trên lưng cọp.
- Phải ngăn cản...
Nghĩ vậy, nàng không nhịn được đẩy đoàn người ra, đi tới.
- Triệu Nhã Trịnh Dương...
- Mạc sư!
Đám người Triệu Nhã đang ở trong cơn giận dữ, nhưng vẫn lập tức nhận ra được vị công chúa này. Lão sư đối với nàng có nửa nghĩa sư đồ, được xem là đồng môn.
Trước đây, thời điểm lão sư sát hạch danh sư, ở Danh Sư Đường bọn họ đã gặp được.
- Nếu không... các ngươi đi về trước đi! Nếu như Trương sư biết các ngươi ở chỗ này cùng người của Thiên Vũ học viện ầm ĩ lên, khẳng định cũng sẽ mất hứng!
Mạc Vũ gật đầu, mở miệng khuyên can.
Nếu không phải nàng có tư tâm, Trương Huyền sớm biết rằng chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ không phiền toái như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...