- Nói, có đúng là Quý Mặc phái các ngươi qua hay không?
Quát mắng Khiếu Thiên thú xong, Trương Huyền đi tới trước mặt người dẫn đầu.
Những người này khi vừa mới bắt đầu còn có chút cứng rắn. Thấy hắn lấy ra độc dược, ép ăn vào, lúc này mới biết người trước mắt này, không chỉ là một vị thi họa sư, võ giả, còn là một vị độc sư!
Bọn họ cũng không kiên trì nổi nữa, một năm một mười nói ra tất cả mọi chuyện.
- Quý Mặc công tử còn không cho các ngươi giết ta, mà là cởi sạch quần áo của ta, treo ở trên cây, thuận tiện sử dụng ngọc tinh ghi lại sao?
Nghe được mục đích của đối phương, Trương Huyền bất đắc dĩ một hồi.
Chỉ có điều, suy nghĩ một chút hắn cũng lại bừng tỉnh.
Mình bây giờ là thi họa sư tam tinh, bị người khác sỉ nhục, khẳng định không có mặt mũi nói ra, tự cảm thấy phải ép chuyện này xuống.
Mà nếu như giết chết, nghiệp đoàn thi họa sư nhất định phải điều tra kỹ càng. Vừa gây ra mâu thuẫn đã bị giết, điều tra ra hắn, không tính là quá khó khăn.
Đổi lại thành nhất tinh, nhị tinh bị giết, tổng hội có khả năng không quá quan tâm. Hắn một thi họa sư tam tinh chưa đầy hai mươi tuổi thật sự bị giết chết, đến lúc đó Quý gia sợ rằng cũng không chịu nổi lửa giận.
Về phần sử dụng ngọc tinh ghi lại, vậy càng đơn giản hơn. Chỉ cần nắm giữ cái này, chẳng khác nào nắm giữ con át chủ bài và quyền chủ động. Sau này mình biết rõ bị sỉ nhục, vì đề phòng tin tức lộ ra ngoài, cũng tuyệt đối không dám làm ra hành động gì quá đáng đối với Quý gia.
Không thể không nói, vị Quý Mặc công tử này thoạt nhìn lỗ mãng, trên thực tế suy nghĩ rất chu đáo.
Chỉ tiếc, hắn đánh giá thấp thực lực của mình, cuối cùng khiến cho năm người này rơi vào tình trạng thê thảm như thế.
Biết được mục đích của đối phương, tròng mắt Trương Huyền xoay chuyển, ở trên người bốn người đá mỗi người một cái.
- Không quan tâm các ngươi sử dụng biện pháp gì, cởi sạch y phục của Quý Mặc công tử, treo ở trên cây, sau đó dùng ngọc tinh ghi lại, đổi lấy giải dược. Bằng không, trong vòng năm ngày, chờ ruột thủng bụng nát, độc phát liền chết! Không cần kỳ vọng tìm độc sư khác giải độc. Độc lưu lại ở trên người các ngươi, là điều chế bí mật của ta độc nhất vô nhị. Cho dù độc sư tam tinh qua cũng không giải được!
Lấy của người, trả lại cho người.
Ngươi không phải là muốn khiến cho ta xấu mặt sao?
Tốt lắm, để mấy thuộc hạ này của ngươi, sử dụng biện pháp của ngươi ở trên người ngươi, xem thử hiệu quả thế nào.
Về phần cái gọi là độc dược độc môn điều chế bí mật chỉ là rót chân khí thiên đạo vào trong cơ thể đối phương. Chỉ có điều, thứ này trừ hắn ra, không người nào có thể giải, ngược lại cũng là sự thật. Chỉ cần ý niệm của hắn thoáng động, sẽ ở sâu bên trong huyệt đạo nổ tung, khiến cho bọn họ chết tại chỗ.
Hắn còn chưa nói dối.
- Vâng, vâng!
Cảm nhận được trên người bị hạ kịch độc, khóe miệng mấy người co giật.
Độc sư luôn luôn khủng khiếp, giết người vô hình. Đắc tội bọn họ, cũng chỉ có thể chờ chết.
Sớm biết rằng thiếu gia muốn bọn họ tìm tới người khủng khiếp như vậy, bọn họ đã trực tiếp chống lại mệnh lệnh chạy trốn, cũng không đến mức xông qua tìm đường chết.
- Cút đi!
An bài xong, Trương Huyền không tiếp tục để ý tới đối phương.
- Vâng!
Năm người giãy dụa đứng dậy, đỡ nhau, nhanh chóng rời khỏi rừng cây.
Vừa về tới vương thành, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Chương Khánh bị thương nặng nhất, có khí vô lực nhìn qua.
- Còn có thể làm sao? Chỉ có thể làm theo lời hắn phân phó. Cùng lắm thì làm xong... vĩnh viễn rời khỏi Thiên Vũ vương quốc, không trở lại nữa!
Người dẫn đầu cắn răng.
Tuy rằng bọn họ chịu sự ép buộc của Quý gia, cũng chỉ là nhìn mặt tiền và tài nguyên. So sánh cùng tính mạng, đương nhiên là cái sau quan trọng hơn.
Lại nói, nếu không phải vì Quý Mặc công tử này tùy hứng, làm sao lại có thể đắc tội với nhân vật lợi hại như thế? Khiến cho bọn họ rơi vào bộ dạng thê thảm như thế?
Bọn họ đã sớm hận người kia thấu xương.
- Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, tranh thủ làm xong trong vòng năm ngày...
Có quyết định, năm người uống máu ăn thề, kéo thân thể khập khễnh, đi tìm nơi chữa thương trước.
...
Không lại quan tâm tới năm người bị đánh tàn phế, Trương Huyền đang muốn trở về thành, tìm kiếm Thiên Vũ học viện. Hắn liền nghe được trong dãy núi cách đó không xa, vang lên những tiếng huyên náo. Hình như có người đang chiến đấu.
- Đi qua xem một chút!
Thân thể hắn phóng lên, bước lên lưng Khiếu Thiên thú, gào thét một tiếng. Man thú ngửa mặt lao lên trời, nhân lúc đêm tối bay về phía nơi âm thanh vang lên.
...
Thiên Vũ lữ quán.
- Ngươi nói... tối hôm nay lão sư mới sát hạch xong thi họa sư?
Đám người Triệu Nhã nhìn qua, mỗi một người đều lộ vẻ kích động.
Vốn tưởng rằng lão sư vẫn cần phải mất một khoảng thời gian nữa mới có khả năng đi tới vương thành. Thật không ngờ, hắn tự nhiên còn đến sớm hơn so với bọn họ.
- Ta cũng nghe người của nghiệp đoàn thi họa sư nói có một người tên là Trương Huyền, sát hạch thi họa sư tam tinh thành công. Về phần có đúng hay không... sư bá, ta cũng không rõ lắm!
Lục Tầm nói.
Thi xong học đồ hắn lại lập tức trở về nói tin tức cho mọi người biết.
- Nhất định là đúng. Có thể làm ra bức tranh ngũ cảnh, lại gọi là Trương Huyền, làm gì có được chuyện trùng hợp như vậy?
Hoàng Ngữ ở một bên nói.
Nàng lại từng tận mắt nhìn thấy Trương Huyền vẽ tranh, tốc độ vừa nhanh lại vừa lợi hại, trình độ cao, khiến cho người ta xem thế là đủ. Mánh khóe lấy một man thú ra vẽ tranh, cũng không phải là không có khả năng.
- Nếu lão sư thi xong thi họa sư chưa tới một canh giờ, khẳng định không đi xa. Chúng ta tìm kiếm gần đây xem. Có lẽ lại có thể gặp được!
- Đúng vậy, ta cũng muốn đi tìm lão sư!
Nghe đến lão sư lại ở khu vực gần đây, đám người Triệu Nhã cũng không ngồi yên được nữa. Tất cả đều đứng dậy.
- Được rồi, các ngươi ra ngoài đi lòng vòng. Trong hai canh giờ, không tìm được tất cả đều trở về!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...