- Còn có cách nói này sao?
- Trước khi vẽ tranh, ngay cả thành phần mực nước, đất ướt trên người man thú đều có thể biết, còn là người sao?
...
Những người khác nghe được giải thích, tất cả đều mở to hai mắt nhìn, giống như nghe thiên thư.
Tùy tiện bắt một man thú qua vẽ tranh, trực tiếp làm ra thi họa sư nhị tinh, có khả năng làm ra tác phẩm Kinh Hồng cảnh... Đại ca, ngươi có cần nghịch thiên như thế hay không?
- Trình phó hội trưởng quả nhiên năng lực quan sát siêu quần!
Nghe đối phương nói ra nguyên nhân, Trương Huyền tán dương một tiếng.
Tuy rằng đối phương nói so với sự thực có chút không khớp, nhưng cơ bản cũng gần như vậy.
Trên người Thanh Tật thú quả thật có đất ướt, làm sao tất cả có thể trùng hợp biểu hiện ở bên cạnh hoa mai như vậy?
Tất nhiên là do hắn lặng lẽ động tay động chân.
Chỉ có điều, đối phương nói như vậy, hắn cũng không giải thích.
- Ngươi mới vừa nói, chỉ cần đây là bức tranh tứ cảnh sẽ chịu thua. Hiện tại lại còn có gì để nói nữa?
Quay đầu lại nhìn về phía Quý Mặc công tử, ánh mắt Trương Huyền như điện.
- Ta...
Đầu gối Quý Mặc công tử mềm nhũn, ngã xuống đất, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Ban đầu, hắn cho rằng quy cách của tác phẩm đã được xác định chắc chắn, sẽ không có khả năng biến hóa. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, đối phương không ngờ che giấu sự chuẩn bị phía sau ở bên trong tác phẩm!
Cây đuốc vừa hơ nóng một cái, thăng cấp một cảnh giới...
Quý Mặc công tử chỉ cảm thấy trên đầu có từng trận thiên lôi đánh xuống, thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng.
Ngươi nói nhàn rỗi không có chuyện gì, làm gì không tốt, chọc người này làm gì? Chọc thì chọc, vừa rồi không phân thắng bại cũng không tệ, không cần thích thể hiện. Hiện tại hay rồi...Tự mình đào hố cho mình, không nhảy vào cũng không được.
Hắn vô cùng chán nản, không nhịn được nhìn về phía Trình phó hội trưởng.
Trình phó hội trưởng vốn không muốn để ý tới, có chút do dự, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng:
- Không biết vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?
- Trương Huyền!
- Trương tiểu huynh đệ, ngươi và Quý thi họa sư đều là trụ cột của nghiệp đoàn, có thể xem như nể mặt lão phu... Đánh cược lúc đó coi như thôi hay không?
Trình Phong phó hội trưởng nói.
Quý Mặc đây là tự mình tìm đường chết, tuyên bố không phân thắng bại đã là giúp ngươi, ngươi lại còn không biết đủ, muốn đuổi tận giết tuyệt.
Bây giờ người ta cũng chưa hề đụng tới, khiến bức tranh tăng lên tới tứ cảnh, muốn không nhận thua cũng không có biện pháp.
Chỉ là... một khi chịu thua, lại phải thực hiện vụ đánh cược trước đó. Vụ đánh cược này, bất kể đối với một thiên tài, hay là đối với công hội, đều có tổn thất quá lớn.
- Coi như thôi? Thật ngại quá, ta còn không có thói quen bị người khác khi dễ lại không đánh trả!
Trương Huyền khoát tay:
- Quỳ xuống nhận sai, sau đó lăn ra khỏi nghiệp đoàn thi họa sư, vĩnh viễn không trở lại.
Người này khiêu khích một lần hai lần, mặc kệ ngược lại cũng thôi. Nhiều lần khiêu khích, vậy đừng trách hắn không khách khí.
- Chuyện này...
Nghe hắn nói như thế, hai vị phó hội trưởng Ngô, Trình liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Đánh cược thua, vậy sẽ phải thực hiện. Bằng không, một khi truyền đi, đường đường là nghiệp đoàn thi họa sư bao che cho người thất bại, bọn họ làm sao có thể đặt chân ở Thiên Vũ Vương Thành nữa?
Thấy phó hội trưởng cầu tình, vị Trương Huyền này lại không hề nhượng bộ, sắc mặt Quý Mặc tái xanh:
- Ta xin lỗi ngươi!
Nói xong hắn quỳ rạp xuống đất, ánh mắt nhìn chằm chằm qua, giống như là nhìn kẻ thù giết cha:
- Là ta sai, không nên khiêu khích ngươi, ta xin lỗi ngươi!
- Lăn!
Biết đối phương không phải thật lòng xin lỗi, chỉ có điều Trương Huyền cũng không quan tâm. Đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một thằng hề nhảy nhót mà thôi.
- Lăn?
Quý Mặc công tử đứng dậy, ánh mắt lộ ra sự oán độc, lạnh lùng cười:
- Hừ, ta là đánh cược thua, nhưng ngươi có tư cách gì không cho ta tới nghiệp đoàn thi họa sư? Cho dù hôm nay ta rời khỏi đây, ngày mai còn có thể trở về. Làm như thi họa sư chính thức của nghiệp đoàn, một vụ đánh cược nho nhỏ đã muốn hạn chế ta sao? Nằm mơ!
- Chuyện này...
Nghe được hắn cười lạnh, mọi người xung quanh có vài phần khinh thường, nhưng cũng tán thành gật đầu.
Cho dù Quý Mặc công tử này lại sai, cũng là thi họa sư thông qua sát hạch chính thức. Một vụ đánh cược cho dù có thể khiến cho hắn tạm thời rời khỏi đây, nhưng muốn khiến cho hắn không có cách nào tiến vào nghiệp đoàn, rõ ràng không có khả năng.
- Không thể hạn chế ngươi?
Trương Huyền xoa cằm, dường như suy nghĩ tới điều gì.
- Không sai. Trừ khi ngươi mỗi ngày canh giữ ở nghiệp đoàn, nếu không, ta vẫn sẽ trở lại! Ha ha, lần này là ta thua, nhưng ngươi cũng không tính là thắng!
Quý Mặc công tử lộ ra biểu tình ngươi làm khó dễ được ta sao.
Quả thật, bất luận là ai, cũng không thể cứ canh giữ ở nghiệp đoàn thi họa sư. Chỉ cần rời khỏi, hắn hoàn toàn lại có thể trở về.
Một vụ đánh cược mà thôi, không tuân thủ, có thể làm gì được ta?
- Ta sẽ không có mỗi ngày canh giữ tại chỗ này. Ngươi muốn thật sự nhân lúc ta rời đi, lại tiến vào, quả thật khiến cho mặt mũi của ta khó coi!
Người cực kỳ đê tiện, là vô địch. Vốn tưởng rằng người này có thể để cho nhiều mỹ nữ ái mộ như vậy, sẽ rất coi trọng mặt mũi.
Không nghĩ tới hắn lại không biết xấu hổ như vậy. Thấy đối phương vô sỉ như vậy, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là gật đầu:
- Điều này đúng là một vấn đề khó khăn. Chỉ có điều... Cũng không phải là chuyện gì lớn, giải quyết rất đơn giản!
- Đơn giản? Trừ khi ngươi là thi họa sư tam tinh, có thể có tư cách truyền đạt mệnh lệnh phong cấm lệnh. Bằng không, muốn khiến cho ta không vào được, nằm mơ...
Quý Mặc công tử hừ lạnh.
Chỉ có đạt được thi họa sư tam tinh mới có đặc quyền truyền đạt mệnh lệnh phong cấm lệnh, cấm một vài người vĩnh viễn không thể vào. Cho dù thi họa của Trương Huyền rất lợi hại, cũng nhiều lắm là một nhị tinh. Muốn làm được, căn bản không có khả năng.
Làm không được điểm ấy, lại làm sao có khả năng hạn chế hắn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...