Thiên Đạo Đồ Thư Quán

- Sư thúc của lão sư ngươi?

- Sư thúc tổ của đặc sứ?

Đại dược vương và Lộ quản gia nhìn nhau, sắp bứt hết râu mép.

Ngươi không phải Bạch y sư sao?

Ngươi không phải là không biết đặc sứ sẽ tới hay không, hơn nữa không biết khi nào tới sao?

Ngươi không phải là giả mạo sao?

Khi nào... lại điến thành sư thúc lão sư của đặc sứ?

Trời ạ!

Mấu chốt là... vẻ mặt đặc sứ ngỡ ngàng, dường như cũng không biết mình còn có một sư thúc tổ!

Giả vờ làm một sư huynh, sư đệ, đồng môn, bằng hữu cũng được... trực tiếp cấp bậc cao như vậy...

Đại ca, ngươi thật sự dám mở miệng!

Đổi lại thành bọn họ, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hai người chỉ cảm thấy một búng máu ngực vọt tới, bất cứ lúc nào cũng sẽ điên cuồng phun ra.


Liêu Huân, hai vị điện chủ khác và tất cả trưởng lão ở bên cạnh, vẻ mặt cũng choáng váng, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Ban đầu cho rằng người giả mạo này sẽ bị đặc sứ một cái tát đánh chết, hoặc đánh cho tìm không rõ phương hướng. Dù thế nào, bọn họ cũng không nghĩ tới, hai người quen biết, còn... hình như có quan hệ bối phận.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

- Lão sư gọi ngươi là sư thúc?

Cổ Mục cũng sửng sốt, toàn thân cứng đờ.

Người trước mắt này đối với hắn rõ như lòng bàn tay. Vốn tưởng rằng là bạn đồng hành trong phân bộ chưa từng gặp qua. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, sẽ là... loại thân phận này!

Hắn theo lão sư nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói còn có một vị sư thúc?

Mà nếu quả còn không phải, đối phương lại làm thế nào biết được mọi chuyện liên quan tới hắn, nói không sai chút nào?

Không nói gì khác, chỉ riêng loại năng lực quan sát này, người bình thường lại không thể nào đạt được. Thậm chí lão sư hắn cũng chưa chắc có.

- Chỉ là luận bối phận xưng hô như vậy. Ta luôn luôn nhàn vân dã hạc, ở lâu bên ngoài. Lão sư ngươi có khả năng cũng không biết tới sự tồn tại của ta!

Trương Huyền bộ dạng cao nhân khoát tay.

Muốn đối phương không dám động thủ, lại muốn có một thân phận hoàn toàn có thể trấn áp đối phương tin theo.

Dù sao cùng nhau nghe giảng bài, có thể xưng hô sư huynh đệ. Giả mạo một người không thấy được, thân phận không ngờ tới, muốn vạch trần, cũng không đủ lý do.

Hiện tại hắn cũng không thể chạy về hỏi lão sư, đến cùng phải hắn còn có một sư thúc!

Lại nói, mình trước đó đã nói ra lời nói chết, có khả năng lão sư ngươi cũng không biết. Cho dù muốn điều tra cũng không cách nào tra xét.

Chỉ có điều, nói suông là không được. Nếu đã nói ra vấn đề của đối phương, chỉ có giúp hắn giải quyết, mới có thể làm cho hắn hoàn toàn tin tưởng và nghe theo.

Lúc này Trương Huyền cũng không nói thừa, khẽ cười, nhìn lại:

- Được rồi, không thảo luận vấn đề này nữa. Nếu đã gặp ở chỗ này, cũng coi như có duyên. Ta muốn hỏi ngươi một câu, có muốn giải quyết vấn đề trên người hay không?

- Ta... vấn đề này... còn có thể giải quyết sao?

Đối với thân phận của người trước mắt này, trong lòng Cổ Mục vẫn còn có chút nghi ngờ. Lúc này, nghe được hắn không đang dây dưa, ngược lại hỏi ra lời này, sắc mặt liền đỏ lên, đầy kích động.

Có thể sống, ai nguyện ý chết?


Huống gì, trên vai hắn còn huyết hải thâm cừu.

Thê tử bị một vị y sư tứ tinh độc chết. Cho tới nay, hắn vẫn cố nén thống khổ và phẫn nộ trong lòng, cố gắng tu luyện, kỳ vọng một ngày nào đó có thể báo thù rửa hận.

Ban đầu khoảng cách cảnh giới cao hơn, chỉ kém một đường, có hi vọng báo thù. Nhưng gần đây hắn rõ ràng phát hiện, mấy năm nay mạnh mẽ nâng cao thực lực, thân thể từ lâu thiếu hụt. So với đối phương, dĩ nhiên mạng không lâu dài như vậy.

Hắn chết không có gì đáng tiếc!

Nhưng cho dù chết, hắn ũng muốn băm thây vạn đoạn kẻ thù kia mới được.

- Mạnh mẽ lợi dụng độc dược nâng cao tu vi, khiến cho thân thể thiếu hụt. Đổi lại thành người khác quả thực bó tay không làm gì được. Nhưng với ta mà nói, không tính là gì cả. Có thể tiện tay giải quyết!

Thần sắc Trương Huyền thản nhiên.

Ngay cả thân thể bị khế ước cổ tàn phá, chân khí thiên đạo cũng có thể tu bổ. Loại còn có thể vui vẻ như hắn, tự nhiên càng không thành vấn đề.

- Vẫn mong sư thúc tổ ra tay!

Có chút do dự, Cổ Mục quỳ rạp xuống đất, ánh mắt lộ ra sự kiên nghị:

- Chỉ cần có thể chữa trị tốt chứng bệnh trên người ta, chém giết kẻ thù, cho dù để cho ta làm trâu làm ngựa, ta cũng không chối từ!

Sau khi thê tử chết, hắn đã sớm muốn đi theo. Hắn kéo dài hơi tàn chỉ vì muốn báo thù cho nàng.

Vị trước mắt này, tuy rằng không rõ lai lịch, lại có thể liếc mắt nhìn ra vấn đề của hắn, nói ra chuyện ngay cả lão sư cũng không cảm thấy được, có lẽ có thể thật sự giúp hắn giải quyết tai hoạ ngầm!

Chỉ cần tai hoạ ngầm biến mất, hắn tự tin tích lũy mấy năm nay, tất nhiên có thể phá tan một cửa ải cuối cùng, đạt được cảnh giới hắn tha thiết ước mơ kia.

Có thể nói, đây là một lần cơ hội. Một khi thành công, hắn có hi vọng báo thù.

Đương nhiên, nếu như đối phương chỉ là trêu đùa, cùng lắm thì ngọc đá đều nát. Dù sao hiện tại mạng không còn lâu dài, cũng không có cái gì đáng sợ hãi.


- A...

Hắn quỳ rạp xuống đất, tròng mắt tất cả mọi người đều rơi đầy đất.

Đặc sứ của tổng bộ, cao cao tại thượng, còn là độc sư tam tinh đỉnh phong, thực lực Chí Tôn đỉnh phong, quỳ xuống trước một người giả mạo...

Thật hay giả vậy?

Nhất là đại dược vương.

Hắn biết thân phận thật sự của vị Bạch y sư này, căn bản không phải là sư thúc tổ gì cả. Thậm chí ngay cả tám gậy tre cũng đánh không tới.

Tùy tiện nói vài câu, lại làm cho đối phương cam tâm tình nguyện quỳ xuống...

Bạch y sư, ngươi thật sự trâu bò!

Đổi lại thành bọn họ, bị người trực tiếp vạch trần sự giả mạo, khẳng định đã sớm khiếp sợ đến mức quỳ xuống, không dám nhiều lời.

Kết quả, quỳ thì có người quỳ, chỉ có điều quỳ xuống chính là đối tượng hắn giả mạo...

Cho dù hắn tận mắt nhìn thấy, cũng cảm thấy có phải mình đang nằm mơ hay không.

Biến hóa thật sự quá nhanh, khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng. Thắt lưng già cũng sắp gãy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui