Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Mây trắng tung bay, tiếng gió thổi vù vù.

Thân thể khổng lồ của Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú bay lượn trên không trung, uy áp cường đại của nửa bước Chí Tôn cảnh phát ra ngoài, các man thú bay khác, đều khiếp sợ đến mức chạy ra bốn phía, căn bản không dám lại gần.

Trong gian phòng trên lưng thú, Trương Huyền và Mạc Vũ tiểu thư ngồi đối diện nhau.

- Trên trời có rất nhiều man thú bay, nếu như không phải ngồi Khiếu Thiên thú, sẽ gặp phải không ít quấy rầy. Tuy rằng an toàn không thành vấn đề, lại có không ít phiền phức.

Xuyên qua cửa sổ, nhìn ra trời cao vạn dặm bên ngoài, Mạc Vũ tiểu thư nói.

Trương Huyền gật đầu.

Thông qua đọc sách, hắn coi như cũng có chút ít hiểu biết về những điều này.

Không trung thoạt nhìn yên tĩnh, trên thực tế giống như lục địa, cá lớn nuốt cá bé.

Cưỡi man thú bay thực lực không cao, rất dễ dàng bị man thú khác để mắt tới. Chuẩn bị không tốt sẽ bị tập kích bất ngờ trên không trung giết chết.

Chính vì vậy, man thú cấp bậc càng cao, giá cũng lại càng đắt.

Không chỉ là tốc độ, quan trọng hơn là an toàn.

- Muốn tìm Độc Điện, đi tới Hồng Liên thành trước!


Trải qua cả đêm điều chỉnh, Mạc Vũ tiểu thư cuối cùng áp chế được lửa giận, nhìn về phía người thanh niên trước mắt, lại khôi phục dáng vẻ công chúa lạnh lùng cao ngạo xem thường.

- Hồng Liên thành?

- Không sai, là một tòa thành cổ Hồng dưới chân Liên sơn mạch. Tiến vào sơn mạch nhất định phải đi qua nơi đó. Người ta nói tới, đang ở trong thành.

Mạc Vũ tiểu thư gật đầu.

- Là một độc sư sao?

Trương Huyền hỏi.

- Không, là vị dược vương!

Mạc Vũ tiểu thư nói.

- Dược vương?

Trương Huyền không hiểu.

Luyện đan sư, y sư luyện đan chữa bệnh, đều cần dược liệu. Nuôi trồng dược liệu, mua, bán ra... Có con đường đặc biệt. Khống chế loại con đường này, đều sẽ được người ta gọi là dược vương.

Độc Điện am hiểu sử dụng độc, u ám khủng khiếp, làm sao có thể liên quan tới người như thế?

- Đây là bí mật cốt lõi nhất của vương quốc. Ta cũng nghe người ta vô ý nói tới.

Mạc Vũ tiểu thư cau mày, nói:

- Độc Điện ẩn giấu ở bên trong sơn mạch, hàng năm đều có vô số người muốn bái sư học nghệ, kết quả đều chết ở dưới khí độc. Theo lời đồn đại, muốn thật sự tìm được, chỉ có thể thông qua dược vương. Bởi vì Độc Điện cần rất nhiều dược liệu để điều phối chế tạo độc dược, cũng cần bán độc dược ra ngoài... Cách mua duy nhất, chính là bọn họ! Hồng Liên thành nắm giữ mười ba vị dược vương. Người ta nói kia, chính là dược vương lợi hại nhất trong đó.

- Đại dược vương khống chế toàn bộ dược liệu lưu thống trong Hồng Liên thành. Nếu nói ai có thể liên hệ cùng Độc Điện, trừ hắn ra không còn có thể là ai khác. Chỉ có điều...

Mạc Vũ tiểu thư có chút do dự, nói tiếp:

- Nghe nói vị đại dược vương này, tuổi tác đã cao, không để ý tới thế sự, đã không tiếp khách. Muốn gặp hắn, đồng thời để cho hắn dẫn đường, tìm Độc Điện, cơ bản không có khả năng.

- Không có khả năng? Vậy nàng còn nói sẽ giúp ta tìm Độc Điện...

Trương Huyền bất đắc dĩ.

Trước đó người này lại đáp ứng mình hỗ trợ tìm kiếm Độc Điện. Vị đại dược vương này đến gặp còn không gặp được, lại không đi theo dẫn đường, tính là hỗ trợ cái gì?


- Trước đó ta chỉ nói giúp ngươi tìm người này. Về phần có thể gặp mặt hay không, có thể thuyết phục được hay không, lại không phải là chuyện liên quan đến ta!

Mạc Vũ tiểu thư vẻ mặt đắc ý.

Ngươi không phải mỗi ngày chọc giận ta sao?

Xem ta chọc giận ngươi thế nào!

- Như vậy sao?

Trương Huyền cẩn thận nhớ lại một chút, dường như đối phương quả thực chỉ nói giúp mình tìm được người này, vẫn chưa nói nhất định phải dẫn hắn tới Độc Điện.

Chỉ cung cấp một tin tức, lại bảo mình giảng dạy luyện đan. Tính thế nào, cũng là mình bị thiệt một chút.

Luôn luôn là hắn hãm hại người khác, không nghĩ tới tự nhiên bị người này gài bẫy một lần.

Chỉ có điều, cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần có thể tìm được người này, chẳng khác nào có tiến bộ rất lớn. Có manh mối, không đến mức người mù sờ voi, luống cuống không mục tiêu.

- Sao?

Vốn tưởng rằng người này nghe nói như thế, sẽ lộ ra vẻ mặt sốt ruột, tức giận thở hổn hển. Kết quả nàng lại phát hiện hắn chỉ nói một câu “như vậy sao” liền không có động tĩnh. Mạc Vũ không nhịn được nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt người này nhàn nhã, căn bản không lưu ý.

- Ngươi không lo lắng đối phương không gặp ngươi sao?

Một lát sau, thật sự không nhịn được, nàng mở miệng hỏi.

Đều nói đại dược vương tuổi tác đã cao, người nào cũng không gặp. Vì sao người này một chút cũng không nóng nảy vậy?


- Lo lắng!

Trương Huyền nói.

- Vậy ngươi...

Mạc Vũ chớp mắt. Đây là dáng vẻ lo lắng của ngươi sao? Thế nào ta hoàn toàn không có nhìn ra một chút nào vậy?

- Lo lắng cũng vô dụng. So với lãng phí thời gian, còn không bằng tính toán một chút, nàng thiếu tiền của ta khi nào trả...

Nói đến đây, Trương Huyền lộ ra vẻ mặt nghi ngờ:

- Đúng, công chúa nàng không biết có phải là giả mạo hay không? Nếu không làm sao có thể nghèo như vậy? Một chút tiền nhỏ cũng không trả, còn mặt dày cưỡi thú sủng của ta?

- ...

Thân thể Mạc Vũ thoáng lắc lư một cái.

Vốn tưởng rằng thắng được một ván, có thể thưởng thức một chút khuôn mặt chịu thiệt của đối phương. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn vừa mở miệng, lại khiến mình tức gần chết.

Đáng giận!

Sớm biết rằng trong miệng người này không có lời nào hữu ích, không nghĩ tới quả nhiên là như thế...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui