- Thiếu gia nhất định phải cẩn thận!
Biết đối phương làm ra quyết định, không có người có thể sửa đổi, Thần Dung Hoàng lo lắng.
Vị này thật muốn có gì bất trắc, Linh Thần biết được, cả Linh tộc sẽ ở dưới cơn nóng giận triệt để hủy diệt.
Thực lực của Linh Thần, người khác biết không nhiều, nhưng hắn biết rất rõ ràng, chỉ là hàng lâm, liền có thể làm cho cả Danh Sư đại lục không chịu nổi mà tùy thời sụp đổ, thật muốn ra tay, đừng nói một chủng tộc, tất cả chủng tộc trên đại lục liên hợp cũng không đỡ được.
- Yên tâm!
Biết đối phương lo lắng, Trương Huyền khoát tay áo nói:
- Các ngươi đi tìm Cổ Thánh có thể lôi kéo khác đi, ta một thân một mình đi vào vương thành là được!
Đi tìm Long huyết, người càng ít càng tốt, dựa vào phù lục ngụy trang thần kỳ, thêm vào Ngoan Nhân, Yêu Dị Huyền Đao, coi như thật gặp được nguy hiểm, chạy trốn không khó lắm.
Thảo luận xong, hai bên chia ra hành động.
Lần nữa trở lại Dị Linh vương thành, Trương Huyền lần nữa tìm được Lưu Dương.
Bởi vì là Thần Dung Hoàng mang đến, mặc dù tài năng xuất chúng trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng địa vị vẫn hết sức khó xử.
Nếu không phải danh khí cực lớn, có rất nhiều thủ đoạn, chỉ sợ sớm đã bị độc thủ.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Ngồi ở trong tĩnh thất, Trương Huyền phong cấm bốn phía, kìm nén không được nghi ngờ trong lòng.
Học sinh này của mình, ở Thanh Nguyên đế quốc để thư lại rời đi, sau đó liền bặt vô âm tín, vốn cho rằng bị cái gì bất trắc, hoặc lâm vào một ít hiểm địa, nằm mộng cũng nghĩ không ra, đến nơi này, còn được Thần Dung Hoàng truyền thừa.
Ở dưới Dị Linh tộc đệ nhất Hoàng giả toàn lực bồi dưỡng, tu vi vậy mà giống như rất nhiều đệ tử, cũng đạt tới Bất Hủ cảnh đại viên mãn, so với bản thân không kém chút nào.
Thấy lão sư hỏi thăm, Lưu Dương không có gấp trả lời, mà đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất:
- Học sinh không từ mà biệt, để lão sư lo lắng, tội đáng chết vạn lần!
Danh Sư đại lục tôn sư trọng đạo, lão sư càng đối với hắn ân trọng như núi, mà hắn làm học sinh, vậy mà xoay người rời đi, thực là đại bất kính.
- Không có việc gì liền tốt!
Trương Huyền khoát tay áo.
Tình huống lúc đó, mặc dù đối phương làm không đúng, nhưng cũng có thể hiểu.
Trịnh Dương trở thành chiến tử, tiền đồ vô lượng; Triệu Nhã trở thành Băng Nguyên cung thiếu cung chủ, hùng cứ một phương; Vương Dĩnh, Viên Đào, Ngụy Như Yên, Lộ Xung... mỗi một cái đều có con đường thuộc về mình.
Mà hắn, lại suýt chút nữa liên lụy mình bị Danh Sư đường bắt giam, trong lòng áp lực có thể tưởng tượng được.
- Đa tạ lão sư khoan dung độ lượng!
Thấy lão sư không có ý tứ trách tội, trong lòng Lưu Dương tràn đầy cảm động, cũng không đứng dậy, tỉ mỉ kể ra.
- Lúc ấy rời Thanh Nguyên thành, ta cảm thấy bản thân là phế vật, so sánh với những sư huynh đệ khác, cái gì cũng tệ, trong lòng vô cùng ảm đạm, không có nhìn phương hướng, ngộ nhập một sào huyệt Thánh Thú, suýt chút nữa bị giết, trong lúc vô tình nghịch hướng vận chuyển công pháp lão sư truyền thụ, kết quả thả ra sát lục chân khí có thể so với Dị Linh tộc!
- Nghịch hướng vận chuyển công pháp?
Trương Huyền sững sờ.
- Vâng!
Lưu Dương lên tiếng, chân khí trong cơ thể xoay một cái, Trương Huyền quả nhiên cảm thấy, một cỗ sát lục chân khí nồng đậm áp bức đến, cho người ta một loại cảm giác như Dị Linh hoàng thất.
Độ tinh thuần so với Thần Dung Hoàng vậy mà không hề yếu.
- Công pháp bản rút gọn, vậy mà cũng có công hiệu như thế?
Con mắt Trương Huyền sáng lên.
Trước đó vẫn cho là, ngụy trang ra sát lục chân khí của Dị Linh tộc, là năng lực đặc thù của Thiên Đạo chân khí, không nghĩ tới Thiên Đạo công pháp bản rút gọn, nghịch hướng vận chuyển, cũng có hiệu quả như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...