Thứ này trước đó bị tinh đồ cùng áo tơi vây khốn, không cách nào sử dụng, chẳng biết lúc nào lần nữa bị khống chế, đi tới trước mặt, xuyên thủng ngực hai người!
- Ngươi...
Trái tim bị xương tay bóp nát, hai đại Hoàng giả cảm thấy lực lượng toàn thân như thủy triều lui đi, thân thể run rẩy, đồng thời quỳ rạp xuống đất.
Cảnh giới tích huyết trùng sinh, tuy một giọt máu liền có thể phục sinh, nhưng cũng cần thời gian tích tụ, cùng lực lượng tích lũy, khung xương này trực tiếp phá hủy sinh cơ của bọn họ, coi như may mắn không chết, thực lực cùng tuổi thọ cũng nhất định bị tổn thương lớn.
- Áo tơi là pháp bảo của Ngoan Nhân tiên tổ khi còn sống, có thể khống chế khung xương, sao lại thế...
Cảm thấy sinh mệnh nhanh chóng tan ra, Thần Linh Hoàng khó tin.
Bặc Dục thả ra áo tơi, là pháp bảo của Ngoan Nhân khi còn sống, có thứ này, có thể khống chế khung xương sinh ra ý niệm, nghe theo dặn dò, ngoan ngoãn dung hợp, cuối cùng khôi phục chân thân...
Thả nó ra, dựa theo tình huống bình thường, khung xương không thể nhúc nhích, làm sao sẽ còn bị Thần Dung Hoàng khống chế?
- Trong khung xương đản sinh ý niệm, đã bị Linh Thần loại bỏ sạch sẽ, đổi thành của ta... Vừa rồi cố ý để nó bị khống chế, chính là chờ các ngươi ra tay...
Miễn cưỡng đứng dậy, miệng lớn thở hổn hển, Thần Dung Hoàng nói.
Khung xương là sẽ sinh ra ý niệm thuộc về mình, nhưng đã sớm bị Linh Thần ra tay xóa đi, đổi thành của hắn.
Bởi vậy áo tơi tuy lợi hại, nhưng không khống chế được.
Nghe được người Chư Tử bách gia, liên hợp hai vị này hạ sát thủ với hắn, liền đoán ra bọn họ sẽ đích thân đến, cố ý để xương tay nghe theo mệnh lệnh, trên thực tế là lơ là đối phương!
Vừa rồi hỏi thăm Thần Tinh Hoàng, thật ra là cho đối phương cơ hội lựa chọn lần nữa, đối phương vẫn lựa chọn phản bội... Vậy thì không có gì có thể khách khí.
- Ta liều mạng với ngươi...
Không nghĩ tới, thiết kế lâu như vậy, không những không giết chết đối phương, còn bị đối phương âm, Thần Linh Hoàng cắn răng, lực lượng trong cơ thể hội tụ.
Ầm!
Xương tay bị chấn bay ra ngoài, bàn tay giơ lên, lần nữa vỗ về phía Thần Dung Hoàng.
Bất quá còn chưa tới trước mặt đối phương, thân ảnh bất ngờ biến mất, giống như nhảy vào một không gian thông đạo.
- Dung Hoàng, coi như ngươi lợi hại, lần này không giết được ngươi, đằng sau có rất nhiều cơ hội, hãy đợi đấy...
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cho đến biến mất không thấy gì nữa.
Vốn cho là hắn muốn động thủ, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt, vậy mà trốn.
- Ta... Chờ ta một chút...
Thấy đồng bạn không đáng tin cậy như vậy, Thần Tinh Hoàng đâu còn dám tiếp tục lưu lại, thân thể xoay một cái, vội vã bỏ chạy.
Hai người rời đi, vẻ mặt Thần Dung Hoàng lần nữa trắng bệch, cũng đứng thẳng không được, đặt mông ngồi dưới đất.
Vừa rồi khung xương đánh lén hai đại Hoàng giả, giờ phút này giống như mất đi tất cả lực lượng, rớt xuống, như một bãi bùn nhão, không còn khí lực cùng nội tình như trước đó.
Hiển nhiên, Thần Dung Hoàng mới vừa nói hung mãnh, trên thực tế đã dầu hết đèn tắt, chỉ cần hai người này lá gan hơi lớn một ít, chết khẳng định là hắn!
- Dung Hoàng, niệm tình ngươi một đời hào kiệt, cho ngươi tôn nghiêm... Tự sát đi!
Bốn phía lặng ngắt như tờ, một lát sau, Nhan Thanh Cổ Thánh cùng những người khác bay tới.
Hai đại Hoàng giả chạy trốn, bọn họ vẫn còn ở đây.
- Tự sát?
Nhìn thấy nhiều người như vậy xuất hiện ở trước mắt, Thần Dung Hoàng rõ ràng, lại không cách nào chạy trốn, than thở một tiếng, trong mắt tràn đầy cô đơn:
- Không nghĩ tới, Thần Dung ta tung hoành cả đời, cuối cùng sẽ chết ở đây!
Bàn tay nâng lên, muốn chụp về cái trán.
- Chậm đã!
Đúng lúc này, Trương Huyền bay tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...