Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Biết tin tức rõ ràng, Trương Hoằng Thiên nhịn không được cảm xúc, đối với Trương Huyền, càng thêm tò mò.

...

Hô!

Bên ngoài thế cuộc phát sinh biến hóa, Trương Huyền không quản được, cũng không biết đồ vật cho Trương Hoằng Thiên, sẽ tạo thành dạng ảnh hưởng gì, chỉ cảm thấy thân thể vụt qua, xuất hiện ở trong một đại điện rộng rãi.

Cái cung điện này, rõ ràng rộng lớn hơn những cung điện trước nhiều lắm, linh khí cũng càng thêm nồng đậm, trên vách tường bốn phía điêu khắc một vài bức hoạ, ý cảnh rất cao, nhân vật trong tranh tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ phục sinh.

- Những bức họa này, so ra kém Xuân Thu đồ... Cũng không có Cổ Thánh lực!

Trương Huyền liếc mắt nhìn, lắc đầu.

Những cái này chỉ là thư hoạ bình thường, cũng không có phong ấn một phương thế giới, vì lẽ đó không có Cổ Thánh lực, mặc dù trân quý, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói, đã không còn lực hấp dẫn quá lớn.

Ba vị Dị Linh tộc liếc mắt nhìn nhau, đưa tay muốn thu tập tranh, còn chưa tới trước mặt, liền thấy một cây trường thương ngăn ở phía trước.

- Ba vị, đã đến nơi này, vừa vặn cùng các ngươi nói chuyện...

Trương Huyền cười nhạt một tiếng, nhìn lại.

Sở dĩ dám bán danh ngạch cho bọn hắn, liền tính toán tốt, đi vào chủ điện, trước giải quyết lại nói.

Nếu không giữ lại cũng khó coi.


Coi như ba người này thực lực mạnh, dựa vào hắn, đám người Triệu Nhã, Lạc Nhược Hi, chém giết không khó lắm.

- Ngươi...

Không nghĩ tới tên này vừa đến liền trở mặt, ba vị Dị Linh tộc đều biến sắc, liếc mắt nhìn nhau:

- Đi!

Nói xong lấy ra một cái ngọc bài, bỗng nhiên bóp nát.

Phần phật!

Một đạo độn quang xuất hiện, bao phủ ba người, thời gian nháy mắt vọt tới nơi xa.

- Định!

Ngón tay Trương Huyền điểm một cái, không gian bốn phía lập tức phong cấm.

Răng rắc!

Độn quang đảo qua, không gian xé nát, ba bóng người biến mất ở trong tầm mắt.

- Là Cổ Thánh lưu lại bảo vật!


Trương Huyền lắc đầu.

Không phải hắn quá yếu, mà là đạo độn quang này quá mạnh, xem ra Dục lão quỷ cũng biết bản thân có thể sẽ ra tay độc ác, trực tiếp ban cho pháp bảo mạnh mẽ bảo vệ tính mạng.

Nếu như thả ra Yêu Dị Huyền Đao, có lẽ có thể chém giết, nhưng nơi này là chủ điện, ai cũng không biết có hạn chế hay không, không đến lúc nguy cấp, không dám tùy tiện làm việc.

- Quên đi, không vội nhất thời!

Tất cả mọi người có đề phòng, lại không giống trước đó dễ giết như vậy, có điều cũng không sao cả, có Tiểu Phù Phù, Xuân Thu đại điển, bản thân không chiếm được, người khác cũng đừng hòng!

Nghĩ đến cái này, quay đầu nhìn về phía đám người Nhan Tiết.

- Bọn họ chạy trốn, nếu không... Chúng ta tâm sự đi?

- Hô!

Lời còn chưa dứt, đám người Nhan Tiết đồng dạng xuất hiện một đạo độn quang, biến mất tại nguyên chỗ.

Quay đầu nhìn về phía hai Thánh Thú còn lại, ánh mắt còn không có tập trung tới, liền nghe tiếng la của bọn chúng vang lên:

- Đừng nhìn bọn ta, tự chúng ta đi còn không được sao...

Phần phật!

Đồng dạng biến mất.

- ...

Trương Huyền.

- ...

Đám người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận