Thanh âm của Dục lão quỷ vang lên.
- Đã tỷ thí, thì phải có giác ngộ bị giết, rễ cây có thể giết người, chẳng lẽ Hàn Nguyệt câu không thể giết người?
Trương gia lão tổ hừ lạnh:
- Thua thì thua, không thua nổi mà nói, thì như rùa đen nấp đi, lại nói nhảm, tin lão tử coi như liều mạng bị thương, cũng bắt ngươi tới, bóp nát trứng của ngươi hay không?
- Ngươi...
Dục lão quỷ tức đến run rẩy, có điều hình như kiêng kị Trương gia lão tổ:
- Hừ, hôm nay trước không so đo với ngươi, ta không tin ngươi có thể một mực bảo vệ tên này, hắn gọi Trương Huyền, ta nhớ! Chờ ra Khổng miếu, còn có nhiều thời gian... được rồi, cũng đừng chờ đợi ở đây, đều trở về chờ Đại Thành điện mở ra đi!
- Vâng!
Rất nhiều Dị Linh tộc nghe được Cổ Thánh lão tổ mở miệng, đồng thời xoay người.
- Chậm đã!
Vừa mới đi hai bước, liền nghe Trương Huyền hét lớn một tiếng, tiến về phía trước một bước.
- Làm sao? Còn muốn tỷ thí?
Thấy hắn mở miệng, rất nhiều Dị Linh tộc sắc mặt tái xanh.
- Không sai, ta còn muốn tỷ thí! Yên tâm, lần này ta không dùng Thánh thú, không dùng rễ cây, các ngươi có dám đánh với ta một trận không?
Bị người dùng khí tức áp bức, còn uy hiếp, Trương Huyền hắn lúc nào nhận qua cơn giận như thế!
Cổ Thánh cũng không phải không có đánh chết qua, đã dám uy hiếp ta, cái kia tốt... Trước âm chết thuộc hạ của ngươi lại nói! Đến lúc đó, chỉ cần tên này dám xuất hiện, cùng lắm thì một sách đập vỡ, không ngại lại chơi chết Cổ Thánh!
- Ngươi xác định?
Một Dị Linh tộc nhịn không được hỏi.
- Thế nào, nếu như vậy cũng không dám, còn gọi Linh tộc gì, cũng đừng tới Danh Sư đại lục, nắm chặt thời gian cút về đi!
Trương Huyền khẽ nói.
- Ngươi...
Rất nhiều Dị Linh tộc sắc mặt tái xanh, xiết chặt nắm đấm.
- Ngươi quả thật không dùng Thánh thú cùng rễ cây?
Thanh âm của Dục lão quỷ vang lên.
- Ta có thể lấy thân phận Danh Sư thề, chỉ dùng thực lực bản thân cùng vũ khí của mình, nếu như vậy ngươi cũng sợ, thì ngay cả vũ khí cũng không dùng!
Trương Huyền ngẩng đầu lên, không e ngại thân phận của Cổ Thánh đối phương:
- Nếu như ngay cả vũ khí cũng không cho dùng, vậy coi như ta chưa nói qua!
- Hừ, tỷ thí đương nhiên có thể dùng vũ khí!
Dục lão quỷ hừ một tiếng.
Vừa rồi thuộc hạ của hắn cũng dùng binh khí, không tính là gì, không có tăng lên bao nhiêu sức chiến đấu.
- Vậy là tốt rồi, có dám tỷ thí không?
Ngón tay Trương Huyền duỗi ra:
- Nếu sợ mà nói, ta một người khiêu chiến một đám bọn họ, nói cách khác, bọn họ có thể thay nhau cùng ta đối chiến, cũng có thể cùng tiến lên, Trương Huyền ta nhíu mày một chút, cũng không phải là người Trương gia!
- Nói hay lắm! Không hổ là nam nhi của Trương gia ta!
Trương gia lão tổ nói mang theo khen ngợi, hừ một tiếng:
- Dục lão quỷ, chẳng lẽ ngươi sợ rồi sao!
- Ngươi...
Không nghĩ tới bị một tiểu nhân vật Kim Thân cảnh chống đối, Dục lão quỷ tức sắp bùng nổ:
- Tốt, như ngươi mong muốn, ta không chỉ muốn tỷ thí, còn muốn sinh tử đấu! Cũng là nói, không chết không thôi, ngươi có dám đồng ý không?
Hắn là thật nổi giận.
Cổ Thánh uy nghiêm, không thể xâm phạm, cái tên này liên tiếp khiêu khích hắn, đã để hắn lên cơn giận dữ.
Cái tên này, thú sủng lợi hại, rễ cây lợi hại, nhưng thực lực bản thân chỉ có thể coi là bình thường, không tin nhiều tộc nhân như vậy thay nhau ra trận còn không giết được!
- Dục lão quỷ, ngươi thật đúng là muốn mặt...
Biết đối phương là muốn chém giết hậu bối của hắn, Trương gia lão tổ quát lạnh, vừa định mở miệng cự tuyệt, liền nghe thanh âm của Trương Huyền vang lên.
- Được, ta đồng ý!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...