Thống soái là thật đã sụp đổ.
Hát, hát em gái ngươi ah!
Ta đường đường thành viên của hoàng thất Dị Linh tộc, cường giả Bất Hủ cảnh, hát?
Đầu óc ngươi không có bị lừa đá?
Ngả Hà này là thân tín của hắn, một mực được trọng dụng, bình thường làm việc đáng tin cậy, từ trước tới nay cẩn thận, ngày hôm nay làm sao ầm ĩ như thế?
Ta nói không nên quấy rầy, ngươi đến nói nhảm hết bài này đến bài khác, là cố ý sao?
Nhìn kỹ một cái, dung mạo, khí tức linh hồn, sát khí trong cơ thể, âm điệu nói chuyện, tất cả đều giống nhau như đúc... chỉ có khôi giáp khác biệt... Khôi giáp khác biệt?
Chẳng lẽ tên này không phải Ngả Hà, mà là người khác ngụy trang?
Chưa nghe nói qua có người nào có thể ngụy trang giống như vậy, ngay cả hắn cũng nhìn không ra! Đang muốn một tay tát bay đối phương ra ngoài, chỉ thấy đối phương hít sâu một hơi, thanh âm vang lên:
- Vậy thì tốt, ta trước hát một bài... Hai con hổ, chạy nhanh, chạy nhanh...
- Phốc!
Thống lĩnh lần nữa phun ra máu tươi, hai mắt đỏ hồng:
- Ta trước đập chết ngươi!
Bỗng nhiên rút bàn tay về, lăng không đánh về phía con hàng trước mắt.
Vốn đã không kiên trì nổi, giờ phút này bị đối phương làm cho tâm phiền ý loạn, cưỡng ép rút ra, yêu đao công kích trong nháy mắt tràn vào trong đầu để hắn chóng mặt.
Biết lần này tổn thương nguyên thần, muốn khôi phục không có nửa năm thời gian là không làm được, nhưng hắn thực sự không chịu nổi.
Gặp qua lảm nhảm, còn không có gặp qua lảm nhảm như thế. Không giết con hàng này, đoán chừng ngày hôm nay sẽ bị tươi sống tức chết.
Ầm ầm!
Chưởng lực lăng không đập xuống, lực lượng hùng hồn, tựa như một cự long mãnh liệt kéo tới, thời gian nháy mắt liền nghiền ép tới Ngả Hà tướng quân trước mắt.
- Thống lĩnh, ta là Ngả Hà ah...
“Ngả Hà tướng quân” giật nảy mình, vội vàng trốn đến đằng sau một cột đá.
Trên trụ đá có kính, thống lĩnh không muốn thương tổn kính, tiết lộ hành tung của yêu đao, vội vàng thu tay lại. Bên này mới vừa ngừng, liền nghe thanh âm của đối phương tiếp tục vang lên:
- Thống lĩnh, cẩn thận, có người ở phía trên đánh lén ngươi...
Thống lĩnh vội vàng ngẩng đầu, phía trên sương mù trầm lắng, nào có nửa bóng người.
Hô!
Mới vừa cúi đầu, chỉ thấy một thanh trường thương đã xuất hiện ở trước ngực, hàn khí bức người.
Không nghĩ tới Ngả Hà nắm giữ tốc độ cùng thực lực nhanh như vậy, thống lĩnh biến sắc, vội vàng nghiêng người tránh thoát công kích.
Phốc!
Dù vậy làn da trước ngực cũng bị trường thương vạch ra một vết rách, máu tươi chảy ròng.
- Đại Thánh thần binh?
Đồng tử thống lĩnh co rụt lại.
Thân thể của hắn trải qua Kim Thân cảnh rèn luyện, vũ khí bình thường căn bản không đả thương được mảy may, trừ khi đạt tới Đại Thánh cấp...
Trong nháy mắt là hắn biết, người trước mắt này, tuyệt đối không phải Ngả Hà.
Loại vũ khí cấp bậc này, đừng nói đối phương không có, coi như nắm giữ, Thánh Vực bát trọng cũng không cách nào phát huy ra uy lực.
- Ngươi đến cùng là ai...
Thống lĩnh híp mắt lại.
Hưng Mộng kiếm thánh đều dùng kiếm, Trương gia cũng phần lớn dùng kiếm, còn không có nghe nói qua ai dùng thương!
Trong lòng tức giận, nhưng trên tay không có ngừng lại, tiếp tục đập xuống.
Lần này đã dùng hết toàn lực, không gian bốn phía xuất hiện vết rách, không khí phát ra tiếng oanh minh, dường như không chịu nổi.
- Nguy hiểm, có người công kích trên đầu...
Chưởng lực còn không có hạ xuống, liền nghe đối phương lần nữa rống lên. Lông mày nhảy một cái, thần thức vội vàng tản ra, phát hiện phía trên vẫn rỗng tuếch, thống lĩnh tức giận sắp nổ:
- Ngươi đi chết đi!
Chân khí tuôn ra, chưởng lực càng thêm hung mãnh.
Hô!
Gia hỏa đối diện lần nữa giấu đến đằng sau cột đá cùng kính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...