Suy nghĩ ngàn vạn, trên chân cũng không ngừng lại, theo sát sau lưng đám Dị Linh tộc, đi ra khoảng mấy ngàn mét, Ngả Hà tướng quân lần nữa xua tay. Mọi người lập tức ngừng lại, Trương Huyền cũng không dám biểu hiện gì quá lớn.
- Để ở chỗ này, các ngươi có thể đi về!
- Vâng!
Mọi người đồng thời gật đầu, bỏ xuống, xoay người rời đi.
Theo sát ở sau lưng mọi người, Trương Huyền đi không xa, lặng lẽ bay trở về, lợi dụng không gian phong cấm bí pháp, ẩn giấu ở một bên.
Mới vừa giấu kỹ thân ảnh, chỉ thấy một Dị Linh tộc đồ sộ đi tới.
Người này, khí tức trên thân càng thêm mạnh mẽ, cho người ta một loại áp bức nồng đậm, sát lục chi khí trong cơ thể nồng đậm như mực, nhìn lên một cái, dường như sẽ xâm nhập trong óc, để cho người ta mất đi sức chiến đấu.
- Dị Linh hoàng thất!
Đồng tử Trương Huyền co rụt lại.
Sát lục chi khí nồng đậm như vậy, vượt xa Thanh Điền Hoàng trước đó, chỉ ở Ngoan Nhân cùng trên người thi thể Cổ Thánh mới cảm nhận được qua, đương nhiên, so sánh với bọn hắn, vẫn là kém một đoạn, nhưng cũng rất đáng sợ... Chỉ sợ người này, coi như không phải người Dị Linh hoàng thất, cũng không kém nhiều.
- Gặp qua thống soái!
Ngả Hà tướng quân nhìn thấy người tới, vội vàng hành lễ ôm quyền.
- Ừm!
Thống soái lên tiếng:
- Ngươi đi xuống đi, không nên để cho người tới quấy rầy ta!
- Vâng!
Ngả Hà gật đầu, xoay người rời khỏi.
Thấy bốn phía không có người, thống soái tiến về phía trước một bước, bàn tay trảo một cái, cái rương ở bốn phía lập tức nứt vỡ, lộ ra đồ vật bên trong.
Trong mỗi cái rương, đều là bệ đá chiều cao tương đương, phía trên bày đặt một cái kính.
Những cái kính này đối mặt phương hướng khác biệt, tia sáng chiếu rọi nối liền cùng một chỗ, chiếu vào trên không tựa như mai rùa. Trương Huyền lặng lẽ nhìn, kính vừa xuất hiện, năng lực ngăn cách Thiên Cơ càng thêm cường đại, nếu như không nhờ vào mắt thường, thì xem như hắn cũng cảm giác không thấy nơi này có nhiều đồ vật như vậy.
- Còn có một cái rương...
Ở giữa các kính, còn có một cái rương không phá vỡ.
Thống soái đi tới, cảm thụ bốn phía một chút, lúc này mới nhẹ nhàng vuốt ve.
Tạch tạch!
Cái rương nứt ra, một trường đao huyết sắc xuất hiện ở phía trước, yên tĩnh lơ lửng, trên chuôi đao là đầu lâu không lớn, cực kỳ dữ tợn, cho người ta một loại cảm giác yêu dị.
- Thật lợi hại... Coi như không bằng Long Cốt Thần Thương, cũng không kém nhiều...
Đồng tử co rụt lại, Trương Huyền nhíu mày.
Chuôi đao này sát khí nồng đậm, so với trường kiếm mà Nam Cung Nguyên Phong cho Lạc gia, cảm giác còn cường đại hơn không ít!
- Là một nửa bước Cổ Thánh thần binh!
Thanh âm của Long Cốt Thần Thương truyền tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...