- Ngươi nói cái gì, ta không rõ ràng, ta chỉ là một khí linh mà Cổ Thánh để lại chỗ này, chịu trách nhiệm tiếp đón các ngươi mà thôi...
Thạch đồng tử sững sờ, xấu hổ cười một tiếng.
Lạc Nhược Hi cùng Ngột Thần cũng cảm thấy kỳ lạ.
Đồng tử này, bọn họ vừa vào cửa liền gặp, chỉ là tượng đá, có linh tính tối đa nhất, sao lại là truyền thế thiên phù?
Nếu thật là nó, vì sao bốn người kia nắm giữ nhiều bảo vật Cổ Thánh như vậy, cũng không phát hiện được?
- Ồ? Khí linh, không biết khí linh gì? Có thể nói tỉ mỉ thoáng cái hay không?
Không để ý tới nó giải thích, Trương Huyền mỉm cười.
- Tại hạ là khí linh trong tượng đá đản sinh...
Thạch đồng tử giải thích.
- Tượng đá đản sinh khí linh?
Khóe miệng Trương Huyền nâng lên, chắp hai tay sau lưng, ở bên cạnh nó quay một vòng, vừa đi vừa nói:
- Đá điêu khắc ngươi, gọi là Vu Linh Thạch, sinh ra từ Lô Húc sơn phía đông nam nhất của đại lục, trải qua đại lục biến thiên, nước và đại lục va chạm, thậm chí dung nham thiêu đốt, mới có thể hình thành, toàn bộ đại lục cũng không có bao nhiêu, tuyệt không vượt qua mười khối.
- Thứ này chỗ tốt lớn nhất là tẩm bổ hồn phách, để linh hồn tiến vào bên trong càng thêm cường đại, nhưng thiếu hụt cũng rất lớn, cái kia chính là linh tính quá đủ, du tẩu quá mức kịch liệt, mà không cách nào hội tụ! Nói cách khác... Cho dù thủ đoạn của Khải Linh sư cao minh đến đâu, cũng không thể Khải Linh thành công! Ngươi nói ngươi là linh tính của tượng đá, vậy ta hỏi ngươi, là ai cho ngươi sinh mệnh?
- Ta...
Thạch đồng tử sững sờ, không nghĩ tới đối phương ngay cả loại đá thưa thớt này cũng có thể nhận ra, không tự chủ được lui về sau một bước, nói:
- Là Nhiễm Cầu Cổ Thánh... Cổ Thánh thủ đoạn thông thiên, ngươi không cách nào làm được, không có nghĩa là người khác làm không được!
- Ha ha!
Khóe miệng Trương Huyền nâng lên:
- Nhiễm Cầu Cổ Thánh là một trong thập hiền, đủ loại thủ đoạn, hậu nhân không dám phỏng đoán, nhưng chỉ cần đồ vật bị Khải Linh, trời sinh đối với Khải Linh Sư có tình cảm đặc thù, có thể rất dễ dàng nhận chủ... Cổ Thánh đã giao nơi này cho ngươi, cho ngươi dẫn dắt hậu nhân, nhất định phải thu phục mới có thể yên tâm... Nhưng vì sao ngươi vẫn luôn xưng hô Nhiễm Cầu Cổ Thánh, mà không phải... Chủ nhân?
Chỉ cần là đồ vật Khải Linh qua, đối với Khải Linh sư đều có cảm xúc dị dạng, rất dễ dàng thuần phục, giống như lúc trước hắn Khải Linh tượng đá, người khác đều không nghe, chỉ nghe hắn.
Gà ra vỏ trứng, nhìn thấy sinh mệnh thứ nhất sẽ tưởng rằng là mẹ nó. Linh tính cũng như vậy, rất khó sửa đổi.
Nhiễm Cầu Cổ Thánh đã muốn tên này quản lý nơi đây, lại Khải Linh thành công, tất nhiên sẽ thu phục, nhưng đối phương từ đầu đến cuối đều không có xưng hô một tiếng chủ nhân, càng không cho thấy tôn trọng cỡ nào.
- Ta...
Thạch đồng tử im lặng, một lát sau:
- Coi như ta không có nhận chủ, cũng không thể nào là truyền thế thiên phù! Ngươi suy luận không có bất kỳ căn cứ gì...
- Xem ra không nói rõ ràng, ngươi sẽ không thừa nhận!
Mắt Trương Huyền sáng lên, lần nữa nhìn tới:
- Vừa rồi mới tới, một mình ta đối chiến hai kim binh, thi triển ra phong cấm không gian, ngươi nói nguyên lai là truyền nhân của Khâu Ngô Tử, xin hạ thủ lưu tình!
- Không sai, cái này thì sao?
Thạch đồng tử nghi ngờ, lời này quả thực nói qua, không tính là gì.
- Khâu Ngô Cổ Thánh, tuy là hạ nhân của Khổng sư, lại lớn tuổi hơn hắn, hơn nữa lấy ngang hàng luận giao, Nhiễm Cầu Cổ Thánh là đệ tử của Khổng sư, dựa theo vai vế, coi như nhìn thấy cũng phải cung kính hành lễ, không dám láo xược!
Trương Huyền nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...