Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đám nhóc này không ngờ nói ba đại danh sư đáng khinh, nhìn lén, may mắn chỉ là vẩy mực, bọn họ cũng không tính toán. Bằng không, cho dù là hắn, cũng không giữ được.

Trách mắng mấy người một trận, sau đó lại đặc biệt chỉ điểm một hồi, lúc này Trương Huyền mới thoả mãn thở phào nhẹ nhõm.

Không thể không nói, mấy người này mặc dù có chút bướng bỉnh, không đáng tin cậy, nhưng trên phương diện tu luyện lại vẫn vô cùng nghiêm túc, không có một chút lười biếng nào.

Ngoại trừ Viên Đào, mấy đệ tử khác tự nhiên đều đạt tới võ giả nhị trọng Đan Điền cảnh.

Vốn tưởng rằng tiến bước lớn nhất sẽ là Trịnh Dương, nằm mơ cũng không nghĩ tới lại là Vương Dĩnh xem ra vô cùng yếu mềm đó.

Mấy ngày ngắn ngủi không gặp, nàng không chỉ đột phá võ giả nhị trọng, còn đột nhiên tăng mạnh, đạt tới Đan Điền cảnh trung kỳ đỉnh phong, cách hậu kỳ cũng chỉ kém một bước qua cửa!

Loại tốc độ tiến bộ này, đã có thể dùng sự hoảng sợ để hình dung.

Xem ra nha đầu kia tuy rằng biểu hiện ra có chút ngây ngô đáng yêu, vừa nói sẽ đỏ mặt, trên thực tế trong lòng lại kiên định khác thường, chuyện đã quyết định, ngay cả Triệu Nhã cũng không nhất định có thể so sánh được.

Về phần những người khác có chỗ đáng khen, cũng có chỗ cần phải lưu ý.

Suy nghĩ một chút cũng lại hiểu được. Hắn truyền thụ bí tịch công pháp và võ kỹ được Đồ Thư Quán chỉnh sửa qua, nếu như lại không tiến bước lớn, thật sự là mất mặt.


Thông qua Đồ Thư Quán, Trương Huyền cũng nhìn ra được một thứ cổ quái. Năm đệ tử này của mình hình như đều đang lặng lẽ tu luyện một trận pháp hợp kích. Hắn nhìn một chút, thấy trận pháp này không có chỗ nào có hại. Ngược lại sẽ làm lực chiến đấu khi mấy người kết hợp tăng thêm.

Chỉ cần không phải là làm loạn, hắn cũng lại lười tính toán.

Bồi dưỡng học sinh, không phải là trồng hoa cỏ, nuôi nhốt man thú, truyền thụ cho bọn họ chính là ý nghĩ và phương pháp tu luyện. Bằng không, cái gì cũng hạn chế, bọn họ cũng sẽ mất đi tính nhiều mặt, không có gì khác bù nhìn.

Thật giống như giáo dục dự thi kiếp trước, bóp chết tính sáng tạo của không ít hài tử, cuối cùng trở thành quái vật có năng lực thi lấy điểm cao nhưng biểu hiện trên thực tế lại vô cùng thấp.

Trương Huyền giảng bài xong, có đôi khi thường không đến lớp học, không phải không chịu trách nhiệm, mà là sợ cho những người này bị hạn chế quá nhiều, sau này khó có thể đi lên con đường cường giả chân chính.

Giảng bài cũng không hạn chế, đây mới thật sự là cách làm của lão sư.

- Muốn sát hạch danh sư, nhất định phải trở thành học đồ... Nhưng ta lại không muốn bái đám người Lưu Lăng làm sư...

Chỉ điểm cho mọi người xong, Trương Huyền lại rơi vào sự rầu rĩ.

Học đồ, danh sư, danh sư, học đồ, điều này lại giống như một tuần hoàn chết, khiến cho hắn đau đầu.

- Đúng rồi, không làm học đồ của bọn họ, ta có thể làm học đồ của mình!

Không biết rầu rĩ trong thời gian bao lâu, đột nhiên Trương Huyền sửng sốt, xuất hiện một ý nghĩ.

Hắn không chỉ có thân phận Trương Huyền này, không phải còn “Dương sư” sao?

Dương sư ở trong lòng mọi người cũng là danh sư. Thành học đồ của mình, có phải cũng có tư cách sát hạch danh sư hay không? Cho dù không có cách nào sát hạch, để cho đám người Lưu Lăng hỗ trợ tiến cử một chút, cũng có thể rất dễ dàng.

“Dương sư” mở miệng, dám không tuân theo sao?

- Cứ làm như vậy đi!

Trương Huyền khẽ cười, rời khỏi học viện đi về phía phủ đệ.

Muốn làm học đồ của “Dương sư”, đương nhiên cần “Dương sư” mở miệng mới được.

...


Rời khỏi học viện, đám người Lưu Lăng nhớ tới chuyện thu người làm học đồ tự nhiên thất bại, tất cả cũng không nhịn được cười gượng.

Đừng nói Thiên Huyền quốc loại quốc gia không nhập lưu này, cho dù ở Bắc Vũ vương quốc, Hàn Vũ vương quốc, bọn họ chỉ cần động tâm tư muốn nhận học đồ, khẳng định cũng sẽ có vô số lão sư minh tinh dũng mãnh tràn vào môn hạ tranh trước sợ sau.

Người này thì hay rồi. Rõ ràng nói ra mục đích, lại còn bị từ chối thẳng mặt... Thật không biết trong đầu hắn muốn những gì.

- Chỉ với chừng ấy tuổi, có thể học thư họa, luyện đan, trà đạo đến trình độ cao thâm như vậy, loại thiên tài siêu cấp này có chút cao ngạo cũng rất bình thường!

Nhớ tới từng sự tích thật sự lợi hại của đối phương, Lưu Lăng không nhịn được nói.

- Đúng vậy! Cũng không cần sốt ruột. Ngày mai sẽ là ngày hắn và Lục Tầm cùng sư giả bình trắc. Hắn có thể sẽ một lần hành động chiến thắng, lại bái nhập môn hạ của chúng ta, như vậy càng có vẻ quang minh chính đại hơn.

Trang Hiền nghĩ tới điều gì, suy đoán nói.

- Ngược lại cũng có khả năng này...

Hai người đồng thời gật đầu.

Hắn từ chối, chưa chắc đã là không muốn. Có khả năng hắn thật sự có suy xét trong chuyện này.

Bằng không, cho dù không muốn làm học sinh của bọn họ, lẽ nào sát hạch danh sư cũng không muốn?

Đây chính là điều mỗi một lão sư theo đuổi, lại giống như người tu luyện đều muốn trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, không có khả năng cự tuyệt.


- Ngày mai so tài, nhất định phải tới xem xem sao. Chỉ có điều, trước lúc đó... Chúng ta là không phải cũng nên làm một chút chuyện của mình hay không?

Lưu Lăng đột nhiên nói.

- Ngươi là nói... chuyện bái Dương sư làm lão sư sao?

Mắt Trang Hiền cũng nhất thời sáng lên.

Cả đời một người không có khả năng chỉ có một lão sư. Danh sư cũng vậy. Gặp được cấp bậc cao hơn, hoàn toàn có thể bái sư học tập.

- Không sai, Dương sư có thể tiện tay khiến cho Thẩm Hồng và Trịnh Phi đột phá. Bất kể năng lực quan sát hay thủ đoạn, đều cao minh hơn chúng ta quá nhiều. Nếu như có thể bái hắn làm sư, chúng ta có lẽ lại có thể đột phá rào cản, nắm giữ tư cách sát hạch danh sư nhị tinh. Thậm chí... còn có thể một lần hành động thành công!

Lưu Lăng càng nói mắt càng sáng.

Có một lão sư tốt, đối với phát triển sau này sẽ có trợ giúp rất lớn.

Trải qua vài chuyện trước đó, Dương sư đã có thể thi triển ra năng lực không tầm thường. Nếu như có thể bái hắn làm sư, có lẽ lại có thể đột nhiên tăng mạnh, càng chạy càng xa...

Đạt được tới trình độ trước đó bọn họ tha thiết ước mơ lại không dám cầu mong xa vời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui