Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tam trưởng lão gật đầu, bàn giao trưởng lão phái người chữa trị, lúc này mới bay về phía trước. Trước khi đi, Trương Huyền nói phương pháp giải quyết tượng, ở trong ánh mắt khiếp sợ của hai vị Khải Linh sư cửu tinh, đi theo sau lưng Trương Vô Trần, bay tới đằng trước. Thời gian không dài, đi tới chỗ ở của tộc nhân Trương gia.

- Tần Sinh Kiếm thánh, ngươi trước hết ở chỗ này, sau khi thu xếp tốt khách nhân, gia tộc bọn ta sẽ tiến hành thi đấu, tỷ thí xong, lại cùng các bằng hữu giao lưu!

Tam trưởng lão cười nói.

- Vâng!

Kiếm Tần Sinh gật đầu.

Hắn đến Trương gia chừng ba lần, khu vực hạch tâm tộc nhân ở, còn là lần đầu tiên tới. Tính toán là chiếm vị ánh sáng của Trương Huyền. Chỗ này linh khí không bằng bên khách phòng, nhưng lại mang theo một cỗ khí tức để cho người ta phấn chấn, tựa hồ ở nơi này tu luyện, có thể tư duy càng thêm mau lẹ, hiệu suất tăng gấp bội.

- Trương sư, có thể theo ta đi dạo một chút hay không?

An bài xong Kiếm Tần Sinh, Trương Vô Trần nhìn lại.

- Cam tâm tình nguyện phụng bồi!

Trương Huyền gật đầu.

Vừa vặn muốn nhìn Trương gia, hiểu rõ hơn một chút, vì sau này cướp cô dâu chuẩn bị, đối phương mời, cực kỳ cam tâm tình nguyện.

Dù sao có Kỳ Lân thú, Thanh Long thú bảo hộ, lại thêm thân là khách nhân, đối phương hẳn là sẽ không làm gì hắn.


- Mời tới bên này!

Trương Vô Trần nhẹ nhàng cười một tiếng, đi đầu ra sân nhỏ, lần này không có phi hành, mà là đi bộ. Trải qua một phen chơi đùa, trời đã tối đen, bầu trời đầy sao, một vầng loan nguyệt tản mát ra ánh sáng trong sáng, để không khí có vẻ hơi thanh lãnh.

- Không biết Trương sư nhà ở nơi nào, trong nhà còn có người nào?

Hai người một trước một sau, Trương Vô Trần vô tình hay cố ý hỏi.

- Tại hạ là cô nhi, từ nhỏ không biết cha mẹ là ai!

Trương Huyền trả lời.

Gia hoả bị hắn phụ thể kia, không biết cha mẹ là ai, hắn tự nhiên lại càng không biết.

- Cô nhi tốt...

Cảm khái một tiếng, Trương Vô Trần tự giác lỡ lời, hỏi tiếp:

- Nếu là cô nhi, vậy vì sao lại mang họ Trương? Tên là ai lấy?

- Cái này...


Trương Huyền sửng sốt một chút, lắc đầu:

- Thời gian quá lâu, không nhớ được!

Vốn là dung hợp trí nhớ, loại râu ria này không đáng kể, chỗ nào có thể biết? Căn cứ trí nhớ của đời trước, lúc còn rất nhỏ, treo ở trên cây siết cổ, được người cứu, mới lấy tên Trương Huyền, còn vì cái gì họ Trương... Liền không được biết. Dù sao không phải người Trương gia là được.

- Không nhớ được? Vậy xem ra, thân nhân của Trương sư rời đi thời gian tương đối sớm...

Trương Vô Trần lên tiếng, đột nhiên cười cười:

- Không biết Trương sư, đối với Trương gia cảm giác thế nào? Có hứng thú gia nhập Trương gia, trở thành một thành viên hay không?-

- Hoàn toàn không hứng thú!

Trương Huyền lắc đầu.

Chỉ bằng bọn hắn hèn hạ muốn giết mình, cưỡng ép muốn cưới Lạc Nhược Hi, liền căm thù đến tận xương tuỷ, còn gia nhập... Nằm mơ!

- Ây...

Không nghĩ tới hắn trả lời chắc chắn như thế, Trương Vô Trần tràn đầy xấu hổ, nhẫn nhịn nửa ngày nói không ra lời, nhìn về phía trước, nhẹ nhàng thở ra, lập tức duỗi tay:

- Đến!

- Đến, đến địa phương nào?

Trương Huyền sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy hai chữ lớn xuất hiện ở trước mắt.

- Huyết trì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui