Trường kỳ ở đây tu luyện, lý giải kiếm đạo tuyệt đối có thể tăng mạnh, tiến bộ cực nhanh.
Minh Lý Chi Nhãn lặng lẽ vận chuyển, nhìn kỹ trận pháp một lần, xác định vị trí cụ thể của trận nhãn, trận tâm, biết thật muốn động thủ, có thể trong nháy mắt phá cả phủ đệ thành phế tích, không còn sót lại một chút cặn, lúc này mới thoả mãn nhẹ gật đầu.
- Tạ sư huynh, đây là có chuyện gì?
Hắn đang quan sát, Thủy Thiên Nhu thì vội vã theo sau, nhịn không được hỏi.
Nàng cũng là đệ tử của lão sư, chỉ biết ở cửa ra vào có kiếm khí, không cho phép người ngoài tùy tiện xông vào, lúc nào biến thành một loại kiểm tra cùng khảo hạch?
- Ngày hôm nay lão sư đi xem tuyển chọn tân sinh, nói có mấy hạt giống tốt, lý giải kiếm đạo rất sâu, cho nên cải biến uy lực của kiếm khí một chút. Người tới, có khả năng sớm phát hiện, không bị tổn thương, nói rõ rất mẫn cảm với kiếm đạo, một khi xuất hiện người như vậy, liền để ta dẫn vào, sáng sớm ngươi liền ra ngoài, nên còn chưa kịp nói tỉ mỉ...
Tạ sư huynh thấp giọng.
Thánh Tử điện tuyển chọn tân sinh, đại sự như thế, rất nhiều trưởng lão đều sẽ đi quan sát, tìm thiên tài có khả năng kế thừa y bát.
Mặc dù Kiếm Tần Sinh có chút cứng nhắc, nhưng cũng muốn truyền thừa kiếm đạo mà Tổ tiên lưu lại, hy vọng có thể tìm được hạt giống tốt, tiến hành bồi dưỡng.
- Thì ra là thế!
Thủy Thiên Nhu hiểu được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không trêu chọc lão sư mất hứng liền tốt.
Vòng qua vườn hoa, một lương đình xuất hiện ở trước mắt, một lão giả đang tay cầm trường kiếm đứng ở trong đó, tựa hồ tu luyện một loại võ kỹ nào đó.
- Lão sư đang luyện kiếm, chúng ta đợi một lát đi!
Tạ sư huynh khoát tay áo.
- Được!
Trương Huyền ngừng lại, cẩn thận nhìn lão giả trong đình.
Động tác của hắn cực kỳ chậm chạp, lại cho người ta một loại cảm giác hào phóng, như lão nhân ở công viên đang đánh Thái Cực quyền.
Mỗi một kiếm, đều giống như phong tỏa một vùng không gian, làm cho không người nào có thể trốn tránh, chỉ có thể nghênh đón.
- Kiếm pháp thật cao minh...
Ánh mắt Trương Huyền ngưng lại.
Mặc dù không có học tập Linh Hư tam kiếm, nhưng lĩnh ngộ kiếm đạo chân giải, ở trên kiếm pháp tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, người khác khả năng nhìn không ra tu luyện là cái gì, nhưng hắn liếc mắt liền nhìn ra bất phàm.
Kiếm chiêu của lão giả rất chậm, lại ẩn chứa kiếm đạo cơ sở nhất.
- Vậy mà có chút tương tự Thiên Đạo kiếm pháp!
Trương Huyền nhịn không được khen ngợi.
Kiếm, chú ý nhẹ nhàng, lấy nhanh vi tôn, nhưng lúc tu luyện, cũng không phải động tác càng nhanh càng tốt.
Mặc dù khoái kiếm để cho người ta khó trốn tránh, nhưng đánh không trúng mục tiêu, lại nhanh cũng là lãng phí sức lực.
Thật giống như côn đồ chưa từng học qua võ công, hai tay cầm đao, chém lung tung một hồi, tốc độ vừa nhanh vừa vội, cũng có lực uy hiếp, nhưng gặp được cao thủ chân chính, khả năng một ngón tay liền nằm xuống.
Chiến đấu, tốc độ nhanh cũng không phải tất cả, còn cần tinh chuẩn.
Không có chính xác, lại nhanh cũng vô dụng.
Vị lão giả này, thi triển kiếm chiêu rất chậm, thoạt nhìn như biểu hiện ra kiếm chiêu tốt hơn, nhưng mỗi một chiêu đều nhắm thẳng vào đại đạo, làm không khí rung động, như ngay cả không gian cũng có thể bao vây, vậy mà có không ít chỗ tương tự với Thiên Đạo kiếm pháp!
Loại kiếm pháp này, khi đối địch với người, không có một chút dư thừa, một khi trường kiếm ra tay, tất nhiên có khả năng đánh trúng chỗ hiểm, hoặc là để cho người ta không thể không phòng.
Nguyên nhân chính vì như vậy, kiếm chiêu của Trương Huyền mới có thể để cho người cảm thấy khủng bố, cùng cấp bậc, cảnh giới giống nhau, không người có thể địch.
- Bất quá, cũng chỉ là tương tự... Còn kém một chút!
Sau khi hết khiếp sợ, Trương Huyền nhịn không được lắc đầu.
Những chiêu số này, mặc dù có chút tương tự Thiên Đạo kiếm pháp, nhưng sao không phải! Thoạt nhìn chỉ kém một tia, trên thực tế lại có thiên địa khác biệt.
Sai một ly, đi nghìn dặm!
Đối phương lấy loại kiếm pháp này tới đối chiến mà nói, dù thực lực tương đương Khôi Lỗi ở thông đạo chữ Giáp, cũng có thể tuỳ tiện đánh bại!
Không phải kiếm pháp yếu, mà vì hắn thi triển là Thiên Đạo kiếm pháp thật, đối phương thi triển là giả, thật giống như mô phỏng theo, một khi giao thủ, như kiếm phổ trừ tà thật giả, khắp nơi bị khắc chế, tự nhiên liền rơi xuống hạ phong.
- Mặc dù không biết bộ kiếm pháp kia là Điện Chủ đời thứ ba, hay hắn nghiên cứu ra, có thể làm được điểm ấy, đã rất đáng sợ, bất quá... còn có chút đáng tiếc!
Trong lòng than thở.
Thiên Đạo kiếm pháp, là hắn sưu tập vô số bí tịch kiếm pháp làm ra, đã đạt tới cảnh giới đại xảo bất công.
Đối phương một người bình thường, vậy mà cũng có thể lý giải đến loại trình độ này, đến gần vô hạn, có thể nói rất khủng bố.
Hô!
Trong lòng đang cảm khái, lão giả ở trong lương đình dừng lại, thu kiếm mà đứng, khí tức vững vàng như núi, chân khí nội liễm, từ bề ngoài cái gì cũng nhìn không ra.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến kiếm pháp thần kỳ, sẽ hoài nghi có phải chỉ là người bình thường hay không.
- Vị tiểu hữu này, ta thấy vừa rồi ngươi lắc đầu, chẳng lẽ cảm thấy chiêu kiếm của ta có gì không ổn?
Lão giả nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn lại.
- Không ổn? Vậy thì không có!
Trương Huyền dừng một chút:
- Hẳn là... Tất cả đều sai a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...