- Làm sao? Còn muốn động thủ với ta?
Thấy tên này không lấy ra ngọc phù, còn vùng vẫy giãy chết, Mã Minh Hải cười nhạo một tiếng, ngón tay điểm ra, một đạo kiếm khí tiến lên.
Lĩnh ngộ kiếm đạt đến nửa bước chân giải, coi như không cần trường kiếm, kiếm khí trong cơ thể cũng có thể đánh bại cường giả cùng cấp dễ dàng!
Huống chi một... tiểu nhân vật Nguyên Thần cảnh trung kỳ...
Hả?
Trong lòng hắn tràn đầy nghi ngờ.
Hôm qua thời điểm chiến đấu với đối phương, vẫn chỉ là Nguyên Thần cảnh trung kỳ, làm sao bây giờ, giống như là đỉnh phong? Trong vòng một đêm, tiến bộ hai cấp?
- Mặc kệ là trung kỳ hay đỉnh phong, đều không trọng yếu! Gặp phải ta... Chỉ có một con đường chết!
Lông mày giương lên, đầu ngón tay kiếm khí huy hoàng, phá không mà tới, ngay thời điểm hắn cho rằng có thể tuỳ tiện đâm thủng đối phương, kiếm khí cùng chưởng lực đụng nhau, tựa như đậu phụ đụng phải sắt thép, lập tức tiêu tán.
Con ngươi co rụt lại.
Lĩnh ngộ Kiếm Đạo nửa bước chân giải, biết uy lực của một chỉ này, xem như Tôn huynh cũng không dám tuỳ tiện đối đầu, cái tên này, một chưởng liền đánh tan...
Làm sao làm được? Bất quá, nghi ngờ còn không có kết thúc, chỉ thấy chưởng lực đánh tan kiếm khí tiếp tục lao tới trước, thời gian nháy mắt liền đi tới trước mắt.
Bành!
Áp lực cực lớn đánh tới, Mã Minh Hải hơi đỏ mặt, muốn ngăn cản, nhưng không sao làm được, bị chấn vào một nham thạch to lớn, ngực khó chịu, phun ra một ngụm máu tươi.
- Tại sao có thể như vậy... Thực lực của ngươi, làm sao lại mạnh như vậy?
Hàm răng cắn chặt, tràn đầy khó tin.
Hôm qua thua đối phương, là bởi vì giảm thấp tu vi, hiện tại không có áp chế tu vi, càng lĩnh ngộ nửa bước Kiếm Đạo chân giải... Vẫn bị đánh bại, thế giới quan trực tiếp lật đổ.
- Nhất định là trùng hợp, ta không tin...
Hắn đứng lên, chập ngón tay làm kiếm, ở trước ngực vẽ nửa vòng, chân khí bắn ra, hình thành một vòng tròn.
- Ngàn vạn kiếm khí, nghe ta hiệu lệnh!
Trong tiếng gầm gừ, kiếm khí dạo chơi ở chung quanh tụ lại, ở trước ngực tạo thành một trường kiếm chân khí to lớn chừng mười mét.
Lĩnh ngộ Kiếm Đạo nửa bước chân giải, dù không thể để trường kiếm nghe theo hiệu lệnh, nhưng khống chế kiếm khí còn có thể làm được.
Kiếm Trì, đâu đâu cũng có kiếm tu, kiếm khí ngưng tụ không tan, có thể điều động kiếm khí, chẳng khác nào có nhiều cao thủ như vậy trợ trận, sức chiến đấu tăng không chỉ một lần!
Hắn giờ phút này, xem như Xuất Khiếu cảnh chân chính gặp gỡ cũng có thể nhẹ nhõm chém giết!
- Đây là thực lực của nửa bước Kiếm Đạo chân giải?
- Thật khủng khiếp...
- Khống chế kiếm khí, ở trong Kiếm Trì có thể nói vô địch...
- Đúng vậy, gia hỏa đối diện kia, đoán chừng sắp thua...
Mọi người chung quanh sắc mặt đều nghiêm túc.
Bọn họ đều là kiếm tu, biết nửa bước chân giải đáng sợ, kiếm khí tung hoành, muôn hình vạn trạng, cùng cấp bậc tuyệt đối vô địch.
Thanh niên đối diện kia chẳng qua là Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, làm sao ngăn cản được.
Rầm!
Trong ánh mắt kinh ngạc, trường kiếm do kiếm khí hội tụ thành đâm tới Trương Huyền.
Tựa như đột phá tốc độ âm thanh, thời gian nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt.
Nhìn uy thế, một khi bị đâm trúng, thân thể lại cứng rắn đoán chừng cũng sẽ bị đánh thành hai nửa, bỏ mình tại chỗ.
- Hội tụ kiếm khí, dù uy lực rất mạnh, nhưng... Dù sao không phải là của mình!
Lắc đầu, Trương Huyền không khẩn trương chút nào, ngược lại lộ ra vẻ thất vọng, ngón tay điểm ra.
Đầu ngón tay có một đạo ánh sáng đặc thù, trường kiếm kia đụng một cái, lập tức tán loạn.
- Đi!
Nhẹ nhàng bắn ra.
Bành!
Mã Minh Hải bay ngược, sống lưng kề sát vách đá, đập ra một cái hố to, giống như bị người đóng ở phía trên, vô luận giãy dụa như thế nào cũng không thể động đậy.
- Ngươi, ngươi...
Vẻ mặt Mã Minh Hải trắng bệch, nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, trong mắt tràn đầy khủng hoảng.
Vốn cho rằng không cần áp chế tu vi, nghiền ép đối phương dễ như trở bàn tay, nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối phương chỉ dùng một ngón tay, liền đánh hắn căn bản không có cách nào hoàn thủ!
Cho dù nhờ vào ngàn vạn kiếm khí, cũng không được!
Đang khiếp sợ khó tin, chỉ thấy thanh niên ưu nhã đi tới, mí mắt nhấc lên, mang theo vui vẻ.
- Mặc dù ta thán phục thực lực của ngươi, nhưng thực sự không tiện, chúng ta đang tiến hành thi vòng hai, dính dáng danh ngạch đi vào Thánh tử điện, cho nên... là chính ngươi lấy ngọc phù ra, hay ta tự mình ra tay?
Toàn thân Mã Minh Hải căng thẳng, kìm nén đến sắc mặt thấu đỏ.
Câu nói này, chính là vừa rồi hắn nói, không nghĩ tới, một chữ cũng không sai trả lại.
- Muốn cầm ngọc phù của ta? Trừ khi giết ta...
Hàm răng cắn chặt.
Mất ngọc phù, liền đại biểu mất đi tư cách vào Thánh Tử điện, một phen cố gắng hóa thành nước chảy.
- Giết ngươi? Không đến mức...
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón tay búng ra.
Bành!
Mã Minh Hải cảm thấy như núi lớn đè xuống, ép hắn ở trên vách đá, tùy thời sẽ cắt đứt hô hấp.
- Dừng tay...
Thân thể bị ép biến hình, Mã Minh Hải muốn nói chuyện, lại không phát ra được thanh âm nào.
- Thật không tiện, đối thủ không khuất phục, ta còn không có thói quen chủ động thu tay lại!
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng:
- A, đúng rồi, ngươi mới vừa nói rất đúng...
- Thực lực mạnh, chính là có thể... Muốn làm gì thì làm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...