Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chỉ kiếm nhắm ngay phương vị, chính là điểm mù tiến công của Trương Huyền, không chỉ có thể chặn hắn, còn có thể chặn lô đỉnh ở trên đầu, nhất cử lưỡng tiện.

Dưới tình huống không có chút phòng bị nào, nháy mắt liền làm được điểm ấy, nhãn lực mạnh, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, coi như Trương Huyền cũng phải mặc cảm.

Phần phật!

Bất quá, đầu ngón tay còn chưa tới trước mặt Trương Huyền, chỉ thấy thân ảnh hắn nhoáng một cái, đi tới dưới lô đỉnh, bàn tay giương lên, một tay nâng vào lòng bàn tay.

Động tác của hắn lại không phải đánh lén, mà là... Cứu người!

- Thật không tiện, Triệu sư, cái lô đỉnh này của ta, bị ta nuông chiều hỏng, làm việc lỗ mãng không dùng não, đột nhiên gây rối loạn, ta cũng không ngờ tới, thời điểm nhìn thấy hơi sợ hãi, lúc này mới xông lại cứu người... Không có làm ngươi bị thương chứ?

Thu nó vào không gian giới chỉ, Trương Huyền cực kỳ xấu hổ nhìn qua.

- Cứu người?

Triệu Hưng Mặc chán nản.

Lấy thân hóa kiếm, lực lượng như rồng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bắn ra...

Có cứu người như vậy sao? Đây không phải cứu, là giết người được không? Nếu không phải ta phản ứng nhanh, chỉ sợ đã bị chém thành hai khúc!

Còn có cái lô đỉnh này, từ trên chấn xuống, cực kỳ hung hãn, ột câu “không ngờ tới” liền kết thúc?

- Đúng vậy, ta là viện trưởng Danh Sư học viện của Hồng Viễn đế quốc, cái lô đỉnh này, là trấn viện chi bảo, thời khắc bảo hộ viện trưởng, nó cảm nhận được thực lực của Triệu sư, cảm thấy có uy hiếp, còn tưởng rằng gây bất lợi cho ta, lúc này mới ra tay, mong Triệu sư đại nhân đại lượng...


Trương Huyền áy náy, vội vàng ôm quyền.

- Được rồi, nhanh truyền thụ kinh nghiệm, ta cho ngươi mười phút thời gian!

Sắc mặt Triệu Hưng Mặc tái xanh, mặc dù khó chịu, nhưng vẫn khoát tay áo.

Đối phương mới mở miệng, chối không còn một mảnh, toàn bộ đẩy lên trên người vũ khí, mình cũng không đến mức tức giận một cái lô đỉnh a? Đường đường tiếp dẫn sứ giả của Thánh Tử điện, bởi vì một kiện binh khí mà tức giận, cuồng đánh chủ nhân của nó một trận...

Truyền đi còn không mất mặt.

Huống chi, cái lô đỉnh này còn là trấn viện chi bảo, canh giữ Danh Sư học viện, tất nhiên lập vô số công lao, coi như hắn là Danh Sư cao cấp, cũng không thể tuỳ tiện gạt bỏ.

Trương Huyền nhẹ gật đầu, lần nữa trở lại trước mặt Trương Cửu Tiêu, nghiêm sắc mặt truyền âm qua.

- Vị Triệu sư này, coi như giảm thấp tu vi, lấy thực lực của ngươi bây giờ, cũng không có khả năng vượt qua, nhưng mà muốn kiên trì mấy chiêu không khó lắm, hiện tại ta truyền cho ngươi ba chiêu... Ngươi nghiêm túc học tập, một lát nữa vừa ra tay, mặc kệ đối phương dùng chiêu số gì, trực tiếp thi triển ba chiêu này... Nghe rõ chưa?

- Vâng!

Trương Cửu Tiêu gật đầu.

Đối phương thân là Thiên Nhận Danh Sư, lại tận tâm vì hắn như thế, đương nhiên không có chút hoài nghi.

- Ta nói rõ chi tiết một lần, ngươi ở trong lòng yên lặng thôi diễn mấy lần, không được thi triển ra, để hắn có phòng bị...

Trương Huyền tiếp tục.

Thực lực cùng ánh mắt của đối phương, không phải Chu Hồng lúc trước có thể sánh được, ở trước mặt truyền thụ chiêu số, cũng không có phương pháp đối kháng, bị đám người Triệu Nhã đánh thành đầu heo...

Ba chiêu này, chỉ là nhằm vào thiếu hụt của đối phương, tạm thời nghĩ ra, đánh đối phương trở tay không kịp mà thôi, một khi để hắn nhìn thấy, có phòng bị, liền không còn tác dụng.

Cũng biết điểm ấy, Trương Cửu Tiêu nghiêm túc nghe giảng giải, rất nhanh liền rõ rõ ràng ràng.

Trong cơ thể lặng lẽ vận chuyển chân khí, đồng thời trong đầu không ngừng thôi diễn.

Ba chiêu này không có thâm ảo như võ kỹ, cân nhắc rất đơn giản, vài phút qua đi cũng đã thuộc làu, giống như thi triển hơn mười năm.

- Xin Triệu sư bớt giận, cái lô đỉnh kia của Trương sư quả thực lỗ mãng, sáng hôm nay vừa đánh Tống Hiên Tống sư từ Tiềm Xung đế quốc tới thành thái giám...

Thấy vẻ mặt của Triệu Hưng Mặc khó coi, Ngô sư đi tới giải thích giúp.

Mặc dù không biết vì sao Trương sư muốn đánh lén Triệu sư, thời khắc mấu chốt lại ngừng lại, nhưng lấy quan hệ của bọn hắn, vô luận như thế nào cũng phải giúp che lấp.


- Đánh thành thái giám?

Chuyện phát sinh ở buổi sáng, Triệu Hưng Mặc cũng không hiểu rõ tình hình, nhíu mày nhìn qua.

- Vâng...

Ngô sư kỹ càng nói một lần.

Mặc dù hắn không có đích thân tới, nhưng trở về thời gian dài như vậy, cũng nghe Danh Sư khác nói, giờ phút này nói giống như đúc, như tận mắt nhìn thấy.

- Cái này lô đỉnh... Quả thực đủ lỗ mãng!

Nghe hắn giảng xong, Triệu Hưng Mặc lắc đầu.

Một binh khí trực tiếp phế bỏ một vị Danh Sư chuẩn bát tinh, lá gan đã không phải lớn bình thường rồi.

Đương nhiên, lá gan càng lớn là Trương sư...

Danh Sư chuẩn bát tinh cũng dám chống đối, mấu chốt nhất là cuối cùng không có chuyện gì, đối phương ngược lại bị xử phạt...

- Chúng ta trao đổi xong, Triệu sư, có thể tỷ thí...

Đang muốn nghe càng nhiều sự tình của gia hỏa kia, liền nghe thanh âm của Trương Huyền vang lên.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Cửu Tiêu chẳng biết lúc nào đã đi tới giữa đại sảnh, lực lượng trong cơ thể tích tụ đến điểm cao nhất, thanh thế kinh người.

- Rất tốt, để cho ta xem hắn đến cùng truyền thụ ngươi kinh nghiệm gì!

Tính toán một chút thời gian, chẳng qua năm sáu phút đồng hồ, Triệu Hưng Mặc mang theo kỳ quái nhìn qua.


Đối phương cố ý kéo dài thời gian, rốt cuộc muốn truyền thụ kinh nghiệm gì?

- Triệu sư, một lát nữa, nếu có đắc tội, mong rộng lòng tha thứ!

Trương Cửu Tiêu ôm quyền, cực kỳ áy náy.

- Đắc tội? Ngươi có thực lực gì, cứ sử dụng là được, có thể chống đỡ được ba chiêu của ta, sẽ cân nhắc cho thêm một danh ngạch!

Triệu Hưng Mặc gật đầu.

- Đa tạ, vậy ta động thủ...

Phần phật!

Tiếng nói còn không có kết thúc, Trương Cửu Tiêu lập tức động, nhanh chóng lao về phía trước, chân phải bỗng nhiên nhấc, nhắm giữa hai chân đá tới.

- Ngươi...

Không nghĩ tới tên này vừa ra tay, liền nhắm dưới háng của mình, vẻ mặt của Triệu sư lập tức đen lại.

Mới vừa nghe lô đỉnh kia đánh phế Tống sư...

Ngươi liền chơi chiêu này, chẳng lẽ Trương Huyền trao đổi kinh nghiệm, là để ngươi đánh nơi này của ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui