Tống Hiên áp chế không nổi thương thế trên người, phun ra một ngụm máu tươi, biểu lộ không muốn sống nữa.
Lại hộc máu, lại hao tổn tâm cảnh khắc độ, thật vất vả mới đạt tới kỷ lục cao nhất của mình từ trước tới nay, kết quả đối phương tùy tiện nói...
Liền vượt qua hắn hơn một ngàn lần!
Càng quan trọng hơn là... Người ta làm Thiên Âm bút mệt hôn mê bất tỉnh!
Còn là người sao? Xem như Danh Sư cửu tinh cũng không có khoa trương như vậy.
- Trương sư, những chữ này làm sao bây giờ?
Thu bút lông hôn mê vào không gian giới chỉ, Diêu Mạn Thiên nhìn qua.
Toàn bộ bầu trời đều là chữ, xử lý như thế nào, liền nhìn đối phương.
- Cái này...
Trương Huyền ngẩng đầu nhìn, cũng cảm thấy có chút đau đầu.
Nhiều chữ như vậy, che chắn ánh sáng, một mực giữ lại, quả thực rất khó coi.
- Có thể viết ra Thiên Âm lang yên, viết đến không dừng được... Bộ công pháp này, tất nhiên phù hợp đại đạo, kinh thế hãi tục, ta bằng lòng dùng hai Thánh khí trung phẩm làm đánh đổi mua sắm, không biết Trương sư ý như thế nào?
Thấy hắn sầu muộn, Diêu Mạn Thiên tiến về phía trước một bước, ôm quyền nói.
Người khác không hiểu những chữ viết trên bầu trời trân quý, nàng là hết sức rõ ràng, tuyệt đối giá trị liên thành, ngàn vàng khó mua.
- Mua sắm?
Trương Huyền sững sờ.
- Thứ này có thể bán?
- Vâng!
Diêu Mạn Thiên nhẹ gật đầu:
- Chỉ cần dùng phương pháp đặc thù thu những chữ viết này vào thư tịch, liền có thể dùng để học tập.
Những cái này, thoạt nhìn là chữ, trên thực tế là Sư Ngôn Thiên Thụ, bất luận là ai đạt được, dùng thần thức tiến hành học tập, cũng được lợi cực lớn.
Xem như nàng thân là Danh Sư bát tinh, có khả năng học tập mà nói, cũng sẽ rất ích lợi.
Cho nên, đừng nói hai Thánh khí trung phẩm, cho dù nhiều hơn nữa cũng sẽ không keo kiệt.
- Hai Thánh khí trung phẩm mua sắm những chữ này?
- Đây coi như là một chữ ngàn vàng chân chính a?
Nghe hai người trò chuyện, tất cả Danh Sư dưới đà, đều trợn mắt hốc mồm.
Thánh khí trung phẩm, cực kỳ trân quý, toàn bộ Thanh Nguyên đế quốc cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, không có mấy món.
Đổi thành Linh Thạch thượng phẩm mà nói, giá trị mấy vạn!
Trân quý như vậy, Diêu sư tiện tay lấy ra, dùng để trao đổi những chữ viết này...
Thủ bút bao lớn, làm người ta khó có thể tin.
- Hai Thánh khí trung phẩm?
Trương Huyền chần chờ một chút, lắc đầu.
Hắn cùng người chiến đấu, từ trước tới nay dựa dẫm thực lực cùng trí tuệ, đối với binh khí nhu cầu cũng không phải rất lớn, huống chi có Kim Nguyên đỉnh, nhiều Thánh khí trung phẩm hơn nữa cũng là lãng phí.
- Trương sư, nếu như cảm thấy giá cả không tốt, chúng ta còn có thể thương nghị!
Thấy hắn lắc đầu, Diêu Mạn Thiên nói tiếp:
- Ba kiện... Cũng có thể thương nghị!
- Không phải sự tình Thánh khí trung phẩm!
Trương Huyền khoát tay áo, nhìn quanh một vòng, thanh âm vang vang:
- Sở Thiên Hành tội ác tày trời, chết chưa hết tội, nhưng mà tất cả bách tính phổ thông của Thanh Nguyên thành là vô tội, bọn họ suýt chút nữa gặp tai ương! Có Danh Sư đường canh giữ một phương, lại làm cho Dị Linh tộc lặng lẽ lẻn vào, nói cho cùng, đều là khuyết điểm của những Danh Sư chúng ta.
- Cho nên vì đền bù, ta quyết định đưa tặng bản Sư Tự Thiên Âm này. Để cho tất cả mọi người đều biết, Danh Sư đường chúng ta có sai tất sửa, có lỗi tất phạt!
- Cái này...
- Chữ viết trân quý như vậy, đưa cho chúng ta?
- Đồ vật giá trị ba kiện Thánh khí trung phẩm, nói đưa liền đưa?
Nghe được quyết định của hắn, tất cả dân chúng của Thanh Nguyên thành đều xiết chặt nắm đấm, từng cái hốc mắt đỏ lên.
Xem tiền tài như cặn bã, Thánh khí trung phẩm cũng khinh thường chú ý, nói đưa liền đưa...
Đây mới thật sự là Danh Sư!
- Danh Sư canh giữ một phương, vốn ra sự tình của Điền phó đường chủ cùng Sở Thiên Hành, ta đã có chút hoài nghi năng lực của Danh Sư đường, hiện tại xem ra Danh Sư đường chính là Danh Sư đường, Danh Sư chính là Danh Sư!
- Đúng vậy, không có bọn họ, liền không khả năng có chúng ta an ổn sinh hoạt...
...
Trước đó, đám người Thanh Nguyên thành biết phó đường chủ cùng Hoàng đế một nước phản bội Nhân tộc, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng còn hơi có phê bình kín đáo.
Dù sao xảy ra vấn đề lớn như vậy, Danh Sư đường cũng không phát giác, lực công tín đã hạ xuống điểm đóng băng.
Mà bây giờ Trương Huyền đại nghĩa, lần nữa khôi phục lòng tin.
- Trương sư cao thượng, là ta nhỏ hẹp...
Nghe nói như thế, nhìn thấy vẻ mặt đám người kích động, nghe được thanh âm bọn họ thảo luận, Diêu Mạn Thiên ôm quyền, lần nữa nhìn qua, cực kỳ bội phục.
Vốn nàng còn nghĩ làm sao loại bỏ tai hoạ ngầm cùng ảnh hưởng của chuyện này, làm sao để uy tín của Danh Sư đường lần nữa xác lập...
Hiện tại xem ra đã không cần, chỉ cần Trương sư ở đây, tất cả mọi người của Thanh Nguyên thành sẽ không bởi vì sự tình Sở Thiên Hành, mà sinh ra rung chuyển.
Vị Trương sư này, ngắn ngủi một canh giờ, đã xác định quyền uy vô thượng.
Vừa đập vừa cào, không cần tốn nhiều sức hóa giải một hồi tai nạn thành vô hình...
Không hổ là tuyệt thế thiên tài xông đường thành công, xem như là nàng, cũng kém không phải một chút.
- Xong rồi, hiện tại ta tuyên bố kết quả, Danh Sư khiêu chiến, thi triển Sư Tự Thiên Âm, Trương sư chiến thắng.
Diêu Mạn Thiên lắc đầu, không suy nghĩ thêm việc này nữa, thanh âm vang lên, truyền khắp toàn bộ Đế đô.
- Tốt!
- Tốt!
- Trương sư chiến thắng, quả thực quá tốt rồi!
Tất cả mọi người reo hò.
- Các ngươi... Không nghĩ tới thời gian ngắn như vậy, Trương Huyền lại đạt được nhân khí cùng tôn sùng như vậy, sắc mặt Tống Hiên trắng nhợt.
- Trương sư đã thu được thắng lợi... Không biết xử trí Tống Hiên như thế nào?
Tuyên bố xong kết quả, Diêu Mạn Thiên nhìn qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...