Thanh âm phát run, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh, Lạc Thừa Tân không dám thở mạnh.
- Không dám? Ta xem ngươi rất dám a! Nếu như ta lưu lại đạo ý niệm này không ra, có phải tính toán giết học trò của ta hay không?
“Thanh niên” nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng, tựa hồ chỉ cần đối phương nói sai một câu, sẽ trực tiếp giết.
- Ta... không có tính toán động thủ với Trương sư!
Nuốt ngụm nước miếng, Lạc Thừa Tân vội vàng giải thích:
- Tiểu công chúa là ta từ nhỏ nhìn lớn... người nàng thích, coi như ta lỗ mãng, cũng tuyệt không dám đả thương, nếu không tất nhiên sẽ oán trách ta cả đời! Sở dĩ tìm Trương sư... Kỳ thật là muốn cho hắn biết khó mà lui, không nên liên lụy quá sâu, làm công chúa thương tâm...
- Như thế nào, ý của ngươi là, đệ tử của Dương mỗ không xứng với Thánh Nhân Lạc gia các ngươi?
Thanh âm vang lên, mang theo sát khí.
- Ta không phải ý tứ này...
Run rụt thoáng cái, Lạc Thừa Tân vội vàng giải thích:
- Quy củ của gia tộc, Dương sư tất nhiên cũng biết, sự tình tiểu công chúa cùng Trương gia quan hệ thông gia, không có biện pháp sửa đổi... Cuối cùng để cho hai người đều bị thương tổn, còn không bằng quyết định thật nhanh, thừa dịp bọn hắn chưa lâm vào bể tình quá sâu... Liền chấm dứt!
- Không có biện pháp sửa đổi? Là nguyên nhân Lạc gia các ngươi, hay là Trương gia? Nếu như là cái sau, ta đi tìm vị lão tổ kia nói một chút!
Ánh mắt “thanh niên” nheo lại.
Lạc Thừa Tân lắc đầu:
- Hôn ước của hai đại gia tộc sớm đã ở hai mươi năm trước liền định ra... Tiểu công chúa cũng là người bị hại, không có cách nào!
- Hai mươi năm trước liền định ra? Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Thanh niên nhíu mày.
- Vị siêu cấp thiên tài kia của Trương gia, chắc hẳn Dương sư cũng có nghe thấy, còn chưa ra đời, liền được xác định là huyết mạch tinh thuần nhất! Hai mươi năm trước sinh ra, mây đỏ đầy trời, thánh quang chiếu rọi, bài vị Khổng Sư lơ lững trên không! Khi đó, Trương gia lão tổ tìm lão tổ của chúng ta, định cái hôn ước này, cũng ước định...
Lạc Thừa Tân nói:
- Tháng ba sang năm, thành hôn!
- Tháng ba sang năm?
Khuôn mặt “thanh niên” trầm xuống, thanh âm như hàn băng:
- Thành hôn, cũng cần ngày hoàng đạo sao?
- Cũng không phải ngày hoàng đạo, giống như nói quan hệ lấy một đại sự, lão tổ hạ xuống tử lệnh, ai cũng không dám cãi lời...
Lạc Thừa Tân cười khổ lắc đầu:
- Tiểu công chúa bời vì sự kiện này, ở trong tộc náo loạn thật lâu, kết quả chọc gia chủ tức giận, phong ấn tu vi! Bất quá tính khí của tiểu công chúa cũng vô cùng cố chấp, lặng lẽ rời nhà trốn đi, ta cũng là vừa tìm được không lâu... Phát hiện, nàng đã tình căn sâu nặng với Trương sư... Mới nghĩ biện pháp khuyên can!
- Đại sự?
- Cụ thể là cái gì, ta liền không có tư cách biết, cũng là trong lúc vô tình nghe được, dù sao Lạc gia chúng ta, bản thân cũng không yếu, không cần thiết nịnh bợ Trương gia, nếu không phải bởi vì nguyên do đặc thù, không có khả năng đáp ứng thỉnh cầu vô lễ như vậy của đối phương...
Lạc Thừa Tân gật đầu.
- Nếu từ nhỏ liền định ra hôn ước, vị tiểu công chúa này của các ngươi, vì sao phải ồn ào với gia tộc? Vì sao không muốn gả cho siêu cấp thiên tài kia của Trương gia?
“Thanh niên” hỏi tiếp, tựa hồ có chút nghi hoặc.
Từ nhỏ liền lập hôn ước, lại là hai đại gia tộc, môn đăng hộ đối, dựa theo đạo lý, hẳn là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư mới phải, trực tiếp cự tuyệt, còn không tiếc cùng gia tộc náo mâu thuẫn, cái này là vì sao?
Lạc Thừa Tân kỳ quái nhìn thoáng qua, cảm thấy nhân vật như Dương sư, như thế nào đột nhiên cảm thấy hứng thú với sự tình của tiểu nhi nữ, bát quái như vậy rồi hả...
Bất quá không dám nghi vấn, tiếp tục nói:
- Vị siêu cấp thiên tài kia của Trương gia hết sức kỳ quái, sinh ra không lâu, liền bắt đầu bế quan, hai mươi năm qua chưa bao giờ xuất hiện một lần, Thánh Tử Điện cũng không có đi qua...
- Ngay cả lão tổ chúng ta cũng không có gặp qua... Nghe nói đang tiếp thu truyền thừa đặc thù nào đó, không tiện gặp người. Tiểu công chúa từ nhỏ đến lớn cũng không có gặp qua vị hôn phu này, càng không biết, cụ thể là bộ dáng nào, bản tính ra sao, tự nhiên không muốn...
- Chưa bao giờ xuất hiện qua?
“Thanh niên” nhíu mày.
Chủ động đính hôn, nhưng ngay cả người cũng không thấy... Còn đệ nhất Thánh Nhân quý tộc của Danh Sư Đại Lục...
Trương gia này cũng đủ quái dị.
- Vâng, dù sao trong Thánh Nhân quý tộc đồn đãi, đều nói vị thiên tài Trương gia này, kỳ thật không có thiên phú lợi hại như vậy! Cũng có nói, thời điểm kích hoạt thiên phú không thành công, sợ mất đi mặt mũi của quý tộc, lúc này mới cố ý ẩn núp, không dám để cho đối phương gặp người.
- Càng có người nói, vừa ra đời liền mất tích, không biết đi nơi nào, những năm này Trương gia phái vô số người tìm kiếm, tìm khắp nơi cũng không được; dù sao... Vị thiên tài này không ai gặp qua, càng không người biết rõ ở đâu...
Lạc Thừa Tân thở dài.
Cẩn thận nói tiếp, tiểu công chúa cũng là người cơ khổ.
Vừa ra đời liền lưng đeo trách nhiệm gia tộc, nhất định phải gả cho một người chưa bao giờ thấy qua, đổi lại là ai, chỉ sợ cũng sẽ sinh ra tâm lý nghịch phản rất nặng.
- Ước định hôn ước, nhưng ngay cả người cũng ẩn núp đi, Trương gia này thật đúng là đệ nhất gia tộc...
Ánh mắt nheo lại, “thanh niên” hừ lạnh.
Thấy qua không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy.
- Còn có vị siêu cấp thiên tài kia... Xem về sau ta không hảo hảo giáo huấn một chút, cho các ngươi biết rõ... làm người như thế nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...