Thiên Đạo Đồ Thư Quán

- Không cần miệng lưỡi trơn tru, ta không phải những tiểu cô nương kia, sẽ bị ngươi lừa!

Không để ý tới lời của hắn, lão giả áo đen hừ nhẹ một tiếng.

- Tiểu cô nương?

Thấy đối phương căn bản không mắc mưu, thủ đoạn của hắn dùng không, Trương Huyền nhíu mày.

Hắn luôn chính trực, không có liên quan với bất luận nữ tử nào, vị siêu cấp cao thủ đột nhiên toát ra này, nói ra lời này là có ý tứ gì?

Người khác nghe được, gây chuyện không tốt còn cho rằng mình là một đăng đồ lãng tử.

- Ta cũng không vòng quanh với ngươi...

Chắp hai tay sau lưng, lão giả chậm rãi tới gần.

Trương Huyền cảm giác giống như có một ngọn núi lớn đi vào trước mặt, lực áp bách khổng lồ, để cho hắn thở không ra hơi.

Đây là một loại áp bách trên tinh thần, khí tức, căn bản không cách nào ngăn cản, đối phương rất rõ ràng là muốn cho hắn biết thực lực, triệt để bái phục.

- Hừ!

Ánh mắt nheo lại, Trương Huyền vận chuyển Thiên Đạo chân khí trong người, lập tức cảm thấy áp lực yếu bớt.


Áp bách trên linh hồn, tuy cường đại, nhưng mà muốn thắng được Thiên Đạo Thư Viện là không thể nào.

- Hả? Thú vị!

Thấy áp lực của mình, đối phương cũng có thể thừa nhận, dường như không tồn tại, ánh mắt lão giả sáng lên, tựa hồ hứng thú càng ngày càng đậm.

- Có thể ngăn trở áp bách của ta nhanh như vậy, hẳn là Pháp bảo nào đó a! Xem ra, sư phụ ngươi đối với ngươi không tệ!

- Lão sư ta chỉ có ta là thân truyền, tự nhiên không tệ với ta!

Trương Huyền vội nói.

Đối phương quá đáng sợ, lấy thực lực trước mắt của hắn, khẳng định chống không nổi, thậm chí, đào tẩu đã thành hy vọng xa vời, chỉ có thể gửi hy vọng ở “Dương Huyền” lão sư, có thể khiến đối phương kiêng kị, không đến mức làm ra chuyện gì quá phận.

- Không biết sư phụ ngươi là vị nào?

Lão giả nhìn qua.

- Thầy ta Dương Huyền!

Trương Huyền nói.

- Dương Huyền? Vừa có chút hảo cảm với ngươi, người trẻ tuổi, không nên bởi vì nói dối mà chôn vùi!

Nghe được tên, ánh mắt lão giả nheo lại, hừ một tiếng.

Ngay sau đó Trương Huyền liền cảm giác mình như lâm vào vũng bùn, tùy thời bị lực lượng không biết ở trong đó thôn phệ, trùng kích thịt nát xương tan.

- Nói dối? Tiền bối, cớ gì nói ra lời ấy?

Cố nén bị lực lượng thổi lật, Trương Huyền cắn răng.

- Dương Huyền Dương sư, ta gặp qua một lần, sớm đã không hỏi thế sự nhiều năm, cũng không thu đồ đệ, ngươi nói là đệ tử của hắn... Cảm thấy ta sẽ tin tưởng?

Ánh mắt lão giả nheo lại.

- Thấy qua một lần?

Lông mi Trương Huyền nhảy dựng, có chút sững sờ.


“Dương Huyền” là hắn bịa đặt ra... Cũng là hắn ngụy trang thành, là một siêu cấp cao thủ căn bản không tồn tại... Lúc nào gia hỏa này gặp qua?

Chẳng lẽ... Trên đời này, thật sự có một vị Danh Sư gọi là Dương Huyền? Hơn nữa thực lực đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng?

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!

- Được rồi, ta mặc kệ ngươi là đệ tử của ai, tới đây chỉ muốn nhắc ngươi một tiếng... Vô luận làm chuyện gì, tốt nhất lượng sức mà đi, cưỡng ép đi tìm đồ vật cầu không đến, không chỉ mang đến cho mình thống khổ, còn mang đến phiền toái cho người khác, đến lúc đó... Cũng không phải nói đơn giản như vậy, mà là... gạt bỏ, thậm chí người có liên quan tới ngươi, cũng có khả năng bị liên quan đến!

Nhướng mày, lão giả nhắc nhở, ý vị thâm trường.

- Lượng sức mà đi? Cưỡng ép đồ vật cầu không đến?

Trương Huyền không hiểu ý nghĩa, đang muốn tiếp tục hỏi thăm, đột nhiên đồng tử co rụt, ánh mắt nheo lại:

- Ngươi là... người Thánh Nhân Lạc gia?

Dạng uy hiếp này, hơn nữa mới vừa nói tiểu cô nương...

Vô cùng có khả năng là gia tộc của Lạc Nhược Hi!

Cũng chỉ có gia tộc này, mới có cao thủ như thế, không sử dụng Võ Kỹ, liền áp chế hắn không cách nào nhúc nhích, trốn cũng trốn không thoát.

Lạc Nhược Hi và hắn chỉ là định chung thân, không có nói qua với bất luận kẻ nào, nhưng mượn thế lực cường đại của Lạc gia, điều tra ra bản thân không khó lắm.

- Phản ứng không chậm!

Không có phủ nhận, lão giả hừ nhẹ, trên mặt lộ ra mùi vị cao cao tại thượng, như quát lớn một con sâu cái kiến không biết trời cao đất rộng:


- Ngươi nên biết, nàng là tiểu công chúa của gia tộc chúng ta, gánh vác sứ mạng thật lớn, tốt nhất bỏ đi vọng tưởng cá chép vượt long môn, Lạc gia không phải loại người như ngươi có thể leo lên!

- Leo lên?

Trương Huyền xiết chặt nắm đấm.

- Không sai! Lạc gia là Thánh Nhân quý tộc xếp ba thứ hạng đầu của Danh Sư Đại Lục, ai cũng biết, tiểu công chúa nắm giữ lực lượng lớn nhất, chỉ cần có thể được nàng ưu ái, tất nhiên một bước lên mây, trực tiếp đứng ở trên đỉnh thế giới... mặc dù ngươi có chút tiểu thông minh, thiên phú cũng không tệ, nhưng muốn thông qua những phương pháp này hấp dẫn công chúa... cũng không nhìn một chút thân phận của mình là gì, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi xứng sao?

Cười nhạo một tiếng, trong mắt lão giả tràn đầy khinh thường.

Bọn họ là cái gì?

Ở trong Thánh Nhân quý tộc cũng bài danh rất gần phía trước, một trong các tồn tại cao nhất của Đại Lục...

Đối phương bất quá là nông dân từ địa phương nhỏ tới mà thôi, cho dù có chút thiên phú, nhưng so sánh với đại gia tộc của bọn hắn, kém thật sự quá xa.

Không thể so sánh nổi.

- Xứng hay không, không phải là ngươi định đoạt!

Cảm nhận được miệt thị của đối phương, một cỗ phẫn nộ đặt ở trong ngực, Trương Huyền ngẫng đầu, mang theo ngạo nghễ:

- Thánh Nhân quý tộc thì như thế nào? Ai cũng không phải trời sinh Thánh Nhân, không nên xem nhẹ người khác!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui