Thiên Đạo Đồ Thư Quán

- Không chết?

Ánh mắt của Trương Huyền sáng lên:

- Ở đâu?

Vị Hứa trưởng lão này tin tưởng hắn, mới đưa mình đến Độc Điện, nếu như bởi vậy bỏ mình mà nói, tất nhiên sẽ cực kỳ áy náy.

- Bị Trung Thanh Vương bắt tới, giam giữ ở trong địa lao...

Minh Chân nói.

- Địa lao?

- Con đường của ta đứt gãy, Trung Thanh Vương giống như tính toán để đám người Hứa trưởng lão phối trí độc dược lợi hại hơn, cho nên mới hạ thủ lưu tình, đương nhiên, cụ thể là chuyện gì, ta cũng không rõ ràng...

Minh Chân giải thích.

- Ân!

Trương Huyền nhẹ gật đầu.

Mặc kệ đối phương có phải phối chế độc dược hay không, chỉ cần đám người Hứa trưởng lão không chết, chính là tin tức tốt.

Nhưng bây giờ còn không thể đi cứu.


Nếu không, sẽ giống như lúc trước, để người mượn cớ.

- Bây giờ ngươi trúng kịch độc của ta, chỉ có một mình ta có thể giải, nên nói như thế nào, ngươi hẳn rõ ràng...

Lại hỏi thăm một phen, biết rõ đám người Hứa trưởng lão trước mắt không có trở ngại, lúc này Trương Huyền mới nhẹ nhàng thở ra.

- Vâng!

Minh Chân gật đầu, không dám nói nhảm.

Vị trước mắt này, ngay cả độc trùng của điện chủ cũng có thể thời gian nháy mắt hạ độc chết, đám người Bạch độc sư, Hải độc sư không dám nói nhảm, thủ đoạn dùng độc có thể nói nghe rợn cả người, hắn khẳng định không cách nào bằng được.

Đã như vậy, còn không bằng ngoan ngoãn nghe lời.

Muốn biết đã biết, Trương Huyền không hề động thủ, tiện tay trảo một cái, cởi bỏ cấm chế chung quanh.

Bành bành bành bành!

Tiếng va đập liên tiếp xuất hiện ở trong tai.

Ngẩng đầu nhìn lại, sau đó chứng kiến Điền Thanh Phó điện chủ như trước chiến đấu với Kim Nguyên Đỉnh.

Lô đỉnh liệt diễm sôi trào, dùng ra toàn bộ lực lượng, giờ phút này Điền Thanh Phó điện chủ cũng cực kỳ chật vật, khóe miệng tràn ra máu tươi, xem xét liền biết bị thương không nhẹ.

Tuy vị Phó điện chủ này thực lực mạnh mẽ, nhưng Kim Nguyên Đỉnh cũng không phải ngồi không, một người một đỉnh đấu cái lực lượng ngang nhau.

Thấy Kim Nguyên Đỉnh tạm thời không có lộ ra bại thế, Trương Huyền quay đầu nhìn về phía Trung Thanh Vương.

Giờ phút này Trung Thanh Vương toàn thân là máu, trên thân bị Tôn Cường đâm ít nhất bốn năm mươi lỗ thủng, đã hấp hối, tựa hồ tùy thời có thể chết.

- Dám dùng hình với lão tử! Thật sự là mù mắt chó của ngươi! Cũng không nhìn một chút lão tử là quản gia của ai...

Một bên dùng đao nhọn đâm loạn, Tôn Cường một bên gầm lên, giống như đang phát tiết khuất nhục lúc trước.

- ...

Trương Huyền lắc đầu:

- Tôn Cường, kiềm chế một chút, đừng giết chết...

- Yên tâm đi, Thiếu gia!


Nghe được phân phó, Tôn Cường gật đầu, không biết từ đâu lại lấy ra một lọ ớt, đổ lên miệng vết thương.

Nhìn Trung Thanh Vương tùy thời có thể ngủm, Trương Huyền cũng nhìn không được nữa, đang muốn bàn giao hai câu, liền thấy Lạc Thất Thất, Ngọc Phi Nhi vẻ mặt lo lắng nhìn qua.

- Trương sư, náo lớn như vậy... Sợ không dễ kết thúc a!

Nghẹn lấy nửa ngày, Ngọc Phi Nhi nhịn không được nói.

Mặc dù là vì cứu Tôn Cường, nhưng đánh Thanh Nguyên đế quốc đệ nhất Vương gia thành cái dạng này, Phó điện chủ quyền lợi lớn nhất Danh Sư Đường cũng đánh một trận tơi bời, truyền tới Danh Sư Đường, sự tình liền quá lớn.

Chỉ sợ nhẹ nhất, đều sẽ hủy bỏ tư cách Danh Sư.

- Không sao, đổi lại Danh Sư khác, ta xác thực không dám làm như vậy, nhưng mà vị Phó đường chủ này, lại không có gì!

Trương Huyền lắc đầu, tính toán thời gian, lấy ra một Ngọc Bài, nhẹ nhàng điểm lên, truyền ra ngoài một tin tức.

- Không có gì?

Hai người không hiểu.

Bất kể nói thế nào, hắn cũng là Phó đường chủ, địa vị tôn sùng, thân phận cao quý, vì sao nói không có gì?

- Trung Thanh Vương này cấu kết Độc Điện, điểm ấy không thể nghi ngờ, Điền phó đường chủ chẳng những không điều tra, còn tìm ta phiền toái, muốn nói hai người trong lúc đó không có chuyện ẩn ở bên trong, ta cũng không tin!

Trương Huyền lắc đầu.

Lúc trước, thật sự là hắn có chút kiêng kị vị này, nhưng mà đối phương cho quyết đoán không công bằng, kết hợp với tin tức lúc trước biết rõ, hầu như đã có thể xác định.

- Nếu như lúc trước bọn hắn là bằng hữu, trợ giúp lẫn nhau, nhiều nhất coi như là nhân tình, không tính vượt rào a...

Lạc Thất Thất nhíu mày.


- Hoàn toàn chính xác không tính vượt rào, bất quá, có một số việc ngươi không biết, ta cũng bất tiện nói tỉ mỉ, hết thảy chờ Ngô sư tới, lại làm tiếp quyết đoán!

Trương Huyền nói.

Thấy vị trước mắt này đã tính trước, tựa hồ không thèm để ý, đám người Lạc Thất Thất nhẹ nhàng thở ra.

- Thiếu gia, ta đã giáo huấn xong...

Lúc này, Tôn Cường cũng vung xong ớt, vẻ mặt thỏa mãn đi trở về, tựa hồ lúc trước bị tra tấn phiền muộn hễ quét là sạch.

Trương Huyền quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Trung Thanh Vương hấp hối, xem ra tùy thời có thể tử vong.

Chần chừ một chút, đi vào trước mặt, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một hồ lô rượu ngon, nâng cổ của đối phương, cứng rắn đổ xuống.

Thực lực của thanh niên mặc áo đen Tần quản sự thấp hơn hắn, coi như Minh Chân cao hơn hắn cũng không kém nhiều, chân khí trực tiếp đi vào trong cơ thể đối phương, đối phương khó có thể phát hiện, nhưng vị trước mắt này bất đồng.

Thánh Vực tứ trọng đỉnh phong, Nguyên Thần cẩn thận tỉ mỉ, thật muốn trực tiếp quán thâu chân khí, rất dễ dàng bị phát hiện.

Thiên Đạo chân khí là bí mật lớn nhất của hắn, phải cẩn thận một ít cho thỏa đáng.

Xì xì xì xì...

Tửu thủy đi vào cổ họng, không lâu sau, thương thế bị Tôn Cường đâm qua, liền hoàn hảo không tổn hao gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui