Sau một hồi kinh ngạc, Hồng Vân đan sư không nhịn được nhìn về phía người thanh niên cách đó không xa.
Lúc này, đối với người này hắn dĩ nhiên tâm phục khẩu phục.
Ban đầu, hắn dự định qua loại bỏ tư cách của Trương Huyền. Hiện tại loại ý nghĩ này hoàn toàn không sinh ra được.
Chỉ dựa vào luyện đan, lại nhìn ra công pháp tu luyện của bản thân mình cùng dược liệu xung đột. Thật sự không biết kỹ thuật luyện đan ra sao, chỉ dựa vào năng lực quan sát, cho dù là sát hạch nhị tinh, sợ rằng cũng thừa sức.
- Đường đường là luyện đan sư nhị tinh, biết nguyên nhân, lẽ nào ngay cả phương pháp giải quyết đơn giản như vậy cũng không tìm được?
Trên mặt Trương Huyền lộ vẻ không vui.
Đồ Thư Quán có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt, cũng không thể cho hắn phương pháp giải quyết chính xác. Đương nhiên, điều này không thể nói ra được... Nếu chẳng may đối phương cảm thấy ngươi chưa nói được, lấp liếm chuyện miễn phí thì làm sao bây giờ?
Hắn trả lời vấn đề khó khăn như thế, là vì tiền. Bằng không rảnh rỗi đau da sao?
- Mong chỉ giáo...
Nghe được hắn quát mắng, sắc mặt Hồng Vân đan sư nhất thời đỏ lên.
Cũng đúng. Hắn là luyện đan sư nhị tinh, làm sao còn không biết xấu hổ hỏi ra chuyện này...
Tử Hương thảo chẳng qua là dược tính trung hoà. Chỉ cần tìm một vị dược liệu không xung đột với chân khí của mình thay thế, liền có thể giải quyết được.
- Điều này...
Nhìn thấy được Hồng Vân đan sư thời điểm vừa tới vô cùng kiêu ngạo, khí phách vô song, lúc này giống như một học sinh nhỏ, bị quát mắng không dám phản bác, đám người Âu Dương hội trưởng mỗi một người nắm lấy tóc, hận không thể gặp đụng vào tường.
Có ngốc bọn họ cũng biết, lời Trương Huyền nói khẳng định hoàn toàn đúng, không có sai. Nếu không cũng không có khả năng làm cho đối phương tin phục như vậy.
Một người vừa thăng cấp luyện đan sư nhất tinh, giáo huấn đan sư nhị tinh, còn khiến cho hắn không dám nói lời nào...
Mọi người cố gắng nuốt nước bọt.
- Âu Dương hội trưởng, những lời vừa rồi Hồng Vân đan sư nói, ngươi cũng nghe được. Số tiền này vẫn trả lại cho ta đi. Còn có một trăm vạn tiền thế chấp ta đã giao trước đó...
Không để ý tới sự chấn động kinh ngạc của mọi người, Trương Huyền quang minh chính đại đi tới trước mặt Âu Dương hội trưởng, đưa tay chộp lấy kim phiếu đã giao trước đó.
...
Mọi người cảm thấy không thể nói được lời nào.
Ngươi là luyện đan sư lợi hại như vậy, tùy tiện bán mấy đan dược không phải có tiền sao? Có để ý chút tiền này sao?
Không để ý tới ánh mắt cổ quái của bọn họ, Trương Huyền cất tiền xong, thoả mãn gật đầu.
Ban đầu vì hai thứ này, hắn đi khắp nơi nghĩ biện pháp kiếm tiền, không tiếc ngụy trang thành danh sư, chỉ điểm cho mọi người xung quanh... Kết quả... dược liệu tới, không tốn tiền...
Sớm biết như vậy, giả vờ danh sư làm gì? Dẫn đến chính mình mệt mỏi giống như tôn tử...
Trương Huyền đầy phiền muộn.
Hồng Vân đan sư thi kiểm tra xong, biết người thanh niên trước mắt này có thực học, lại không ngăn cản nữa.
Rời khỏi công hội luyện đan sư, Trương Huyền đi về phía học viện.
...
Nghe được tin tức “Dương Huyền” danh sư xuất hiện, Lục Tầm và Vương Siêu lại ngồi không yên, vội vã đi ra khỏi học viện. Vừa đi tới cửa, bọn họ liền thấy một người thanh niên phờ phạc đi tới.
Người này mắt đỏ như máu, tóc tai rối bời. Vừa nhìn chính là đã mấy ngày không ngủ.
- Lục Tầm, là Trương Huyền...
Vương Siêu lặng lẽ nói nhỏ.
- Hắn sao?
Lục Tầm ngẩng đầu liếc mắt nhìn, không nhịn được lắc đầu, lộ ra vẻ khinh bỉ:
- Đường đường là lão sư trong học viện, lôi thôi lếch thếch, không chú ý tới dáng vẻ. Thật sự không nghĩ ra, trước đây học viện vì sao lại tuyển người như thế vào!
- Ta cảm thấy người này nhất định là bị ngươi khiêu chiến tới mức sợ hãi, mấy ngày qua vẫn luôn nghĩ đối sách. Lúc này mới không ngừng không ngủ, biến thành như vậy...
Vương Siêu cười nói.
Lục Tầm lão sư là ai?
Đó là lão sư sao kim nổi danh nhất trong toàn bộ Hồng Thiên học viện. Học viên muốn bái sư hắn, đều xếp thành đoàn.
Bị hắn khiêu chiến, cho dù trưởng lão, trên đầu cũng đổ mồ hôi. Lão sư nho nhỏ mới tới mà thôi, khẳng định đã sớm khiếp sợ đến mức tè ra quần.
Nếu không, làm sao có thể có bộ dạng này?
- Nghĩ đối sách?
Lục Tầm lão sư lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tự tin nồng đậm mạnh mẽ:
- Hồng Thiên học viện, muốn từ phương diện dạy học giảng bài thắng được ta... Nằm mơ mà thôi!
- Đúng vậy. Nói thật, cũng trách hắn gặp xui xẻo. Ngươi vừa lúc muốn tìm lý do, cường thế quật khởi, thu hút sự chú ý của danh sư, hắn lại xuất hiện. Đáng đời cho hắn bị đánh vào mặt...
Vương Siêu nở nụ cười.
Thẩm Truy bệ hạ mời đám người Lưu sư, tuy rằng bí mật, tuyên bố với bên ngoài là ra ngoài săn bắn, trên thực tế không ít người tin tức nhạy bén, đã sớm biết được.
Vì thu hút sự chú ý của danh sư, trở thành học đồ, Lục Tầm sớm đã chuẩn bị. Cho dù không có chuyện Vương Đào, Vương Nham hủy bỏ khóa học, hắn cũng nhất định sẽ tìm lý do, cường thế quật khởi. Bản thân vị Trương Huyền này đưa mặt ra để cho hắn đánh, tất nhiên hắn sẽ ra tay.
- Đi thôi! Nhanh tìm Dương sư. Nếu muộn, không biết sẽ phải xếp hạng đến lúc nào nữa.
Lục Tầm khoát tay áo.
Đối với hắn mà nói, Trương Huyền chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trên con đường hắn trở thành danh sư mà thôi, không có liên quan tới việc quan trọng, căn bản không có cái gọi là thù hận và lửa giận.
- Đúng vậy, Dương sư mới là mục tiêu chúng ta nên phấn đấu. Trương Huyền này chỉ là nhân vật nhỏ trong học viện nhỏ mà thôi...
Vương Siêu cũng gật đầu, không tiếp tục để ý tới hắn. Hai người dáng vẻ hiên ngang đi qua trước mặt Trương Huyền, không hề liếc mắt nhìn qua.
...
Nhìn thấy được hai vị lão sư đi tới trước mặt cố ý nâng đầu lên, bộ dạng cao cao tại thượng, nhẹ nhàng như gió thoảng may bay, không dính bụi trần, Trương Huyền đầy nghi ngờ.
Hai kẻ ngu ngốc này... là ai vậy?
Tuy rằng quyết định cùng Lục Tầm lão sư so tài, nhưng hắn chưa từng gặp qua đối phương, căn bản không biết chính là người này.
Hồng Thiên học viện lại có tới hàng trăm lão sư. Đầu học kỳ hắn mới đến, lại quan hệ không tốt. Hắn không biết vị lão sư sao kim này cũng là chuyện rất bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...