Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đối phương chỉ nói đại phiền toái, đến bây giờ còn không có nói phiền toái là ai.

Coi như là hắn, cũng không biết tính danh của đối phương, chỉ biết là một tồn tại thực lực mạnh mẽ, đồng cấp vô địch.

Tu luyện Thiên Đạo công pháp, tuy Trương Huyền cảm thấy đồng cấp hầu như không người có thể thắng được, nhưng cũng không cảm thấy chính thức vô địch thiên hạ, dù sao ngay cả phân thân cũng đánh không lại, đồng cấp mạnh hơn hắn, khẳng định cũng có a.

Nguyên nhân chính là như thế, từ đầu đến cuối, cũng không có nghĩ tới đại phiền toái trong miệng đối phương là mình.

Dù sao, hắn vừa đến Thanh Nguyên đế quốc liền ra ngoài, cùng người Chiến Sư Đường thấy cũng chưa thấy qua, làm sao có thể trở thành phiền toái của đối phương?

Hơn nữa nghe khẩu khí của Hình Đường chủ, phiền toái còn không nhỏ, Chiến Sư Đường rất khó ứng phó...

Hắn là người trung thực, điệu thấp không thể lại điệu thấp, tính tình lại phúc hậu, vừa tới Thanh Nguyên đế quốc, liền đi Khải Linh Sư Công Hội, không đến mức khiến cường giả Xuất Khiếu Cảnh sầu muộn như vậy a!

Nguyên nhân chính là như thế, tiềm thức không nghĩ tới sẽ là mình, cũng không thể nào là mình.

Hô một câu, Trương Huyền muốn từ trong miệng Hình Đường chủ nghe ra, vị cao thủ kia rút cuộc là ai, chỉ thấy vị Xuất Khiếu Cảnh kia liên tục run rẩy, cả người lung lay, tùy thời có thể ngã sấp xuống.

Nói thật, hiện tại tâm Hình Đường chủ muốn chết cũng đã có.


Nghìn phòng vạn phòng, một mực lo lắng Huyền Huyền Hội ảnh hưởng toàn bộ Chiến Sư Đường, nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối phương đã đánh vào trận doanh của bọn họ, hơn nữa hầu như hết thảy Chiến Sư, đã thành học sinh của hắn...

Còn muốn tìm một cường giả khiêu chiến Trương Huyền, để đối phương biết khó mà lui, hóa giải khốn cảnh của Chiến Sư Đường...

Hiện tại tốt rồi, tất cả nội tình đều giao ra mới phát hiện, vị cường giả này chính là Trương Huyền...

Khốn cảnh không có hóa giải, ngược lại đã thành đại hoạ...

Một ngụm máu ngậm ở trong miệng, tùy thời có thể phun ra, Hình Đường chủ quay đầu nhìn Tề lão, thấy hắn cũng khóc không ra nước mắt, vẻ mặt mộng bức.

Lúc trước là gia hỏa này chính miệng nói với mình, vị này chính là ân nhân cứu mạng của hắn, có thể cam đoan không phải là Trương Huyền...

Mà bây giờ, nhìn bộ dáng, đối phương cũng không có hiểu rõ đến cùng xảy ra chuyện gì... Ngươi không có hiểu rõ, thì đừng cam đoan a!

Sẽ hại chết người đó ngươi biết không!

Biết sớm như vậy, liền mang bức họa của Trác Đỉnh Phong đến nhìn, sẽ không trở thành sự tình ô long như vậy a.

Đám người Phùng Huân, Giang Nguyên, hai ngày này vừa vặn bế quan, nói muốn bằng sức chiến đấu mạnh nhất nghênh đón trao đổi, không có cơ hội nhìn thấy, tự nhiên không biết vị Tôn sư này chính là Trương Huyền.

Che ngực, Hình Đường chủ cảm thấy hô hấp khó khăn, tùy thời thở không ra hơi...

Một mực đề phòng Huyền Huyền Hội, kết quả, Hội trưởng của người ta đã đánh vào nội bộ bọn hắn rồi...

Quá con mẹ nó hố người a!

- Ngươi là... Trương Huyền Trương viện trưởng? Tại sao nói mình là Tôn Cường?

Hắn nhịn không được nữa hỏi.

- Ta là người không thích gây chuyện, cũng không thích làm náo động, cực kỳ điệu thấp, tới Khải Linh Khải Linh Sư Công Hội, sợ làm cho người ta nhìn chăm chú, gây nên phiền toái không cần thiết, vì vậy tùy tiện dùng tên giả, ý tứ rất đơn giản, không muốn để người khác biết được mà thôi!


Không nghĩ tới, đối phương không nói muốn mình đánh ai, lại hỏi lời này, Trương Huyền thở dài một tiếng, một bộ cao nhân coi công danh lợi lộc như mây bay.

Quá ưu tú, dùng tên giả cũng che giấu không được...

Đây có lẽ là địa phương hắn bất đắc dĩ nhất a.

- Phốc!

Không nghe lời này, không nhìn hình dạng này của hắn còn may, chứng kiến bộ dạng này của đối phương, nghe nói như thế, Hình Đường chủ không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu, hô hấp khó khăn.

Ngươi không thích gây chuyện? Không thích làm náo động?

Cực kỳ điệu thấp...

Điệu thấp muội muội ngươi a!

Từ khi ngươi tới Chiến Sư Đường chúng ta, chỉ ba ngày, gà bay chó chạy, hết thảy Chiến Sư hạch tâm ở trong thập điện, hầu như đã thành đệ tử của ngươi rồi...

Nếu không phải mấy ngày nay ngươi một mực xông cửa, đoán chừng mọi người đã sớm xông lại, đi cũng đi không được...

Mỗi một lần xông cửa, đều phá ghi chép chết đi sống lại, chơi đùa khiến người ta tuyệt vọng... Đây cũng gọi là điệu thấp?

Chỉ sợ sẽ không còn ai cao điệu a!


- Hình Đường chủ? Ngươi làm sao vậy?

Thấy vị cường giả Xuất Khiếu Cảnh này còn chưa nói hai câu, liền phun ra máu tươi, Trương Huyền nhịn không được đi vào trước mặt, muốn hỗ trợ bắt mạch.

- Ngươi...

Nhìn hắn như người vô tội, tuy Hình Đường chủ cảm thấy nghẹn sắp bạo tạc nổ tung, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Kỳ thật nói ra, cũng không trách vị Trương viện trưởng này.

Là mình chạy tới tìm người ta Khải Linh... Người ta không biết mình, báo cái tên giả, không coi vào đâu.

Mấu chốt nhất là, đối phương đáp ứng giúp đỡ mình giải quyết đại phiền toái, cũng là hảo ý...

Chỉ tiếc, trời đưa đất đẩy, mới làm ra cục diện này.

- Không có việc gì, chỉ là hơi khó thở mà thôi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui