Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Có thể làm cho gãy chi sinh trưởng, ai cũng không cách nào cự tuyệt.

Vội vàng tiếp nhận bình ngọc, bên trong chứa đựng một viên đan dược, đúng là Đoạn Tục Đan, chỉ bất quá cấp bậc không cao, miễn cưỡng thành đan.

Phục dụng đan dược, một cỗ sinh cơ khổng lồ dũng mãnh vào thân thể, Đàm Thanh Viện trưởng lập tức cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, cánh tay, đùi lúc trước bị chém đứt, bắt đầu chậm chạp sinh trưởng, bất quá, còn không có triệt để dài ra, chỉ thấy sắc mặt hắn buồn bã, cười khổ lắc đầu.

- Tuy dược lực của Đoạn Tục Đan kinh người, nhưng cái này cấp bậc quá thấp, hơn nữa tứ chi của ta bị Thiên Diệp Vương chém rụng, ẩn chứa sát lục chân khí... Xem bộ dáng là không cách nào khôi phục...

Tuy Đoạn Tục Đan quý giá, sinh cơ cường đại, nhưng hắn bị thương thật sự quá nghiêm trọng, một viên căn bản không đủ để cho nó triệt để khôi phục.

- Cái này... Ta chỉ có một quả...

Ngô sư cau mày.

Loại dược vật này, cực kỳ quý giá, coi như là ở Thanh Nguyên đế quốc cũng cực kỳ hiếm thấy, hắn cũng là hao tốn cực lớn, mới đạt được một viên, một mực không có cam lòng sử dụng, không nghĩ tới... Đối với Đàm Thanh không có đưa đến tác dụng quá lớn.

- Ta luyện chế qua Đoạn Tục Đan, nếu có đủ dược vật, hoàn toàn có thể luyện chế...

Trương Huyền nói.

- Luyện chế? Ta có chức nghiệp phụ tu là Luyện Đan Sư, những dược vật khác có thể gom đủ, nhưng chủ dược Đoạn Tục Thảo, ta lại không có!

Ngô sư nói.


- Đoạn Tục Thảo, quá mức thưa thớt, ta cũng không có...

Hàn Hội trưởng lắc đầu.

Trương Huyền cũng cười khổ.

Đoạn Tục Thảo hoàn toàn chính xác không dễ tìm cho lắm, lúc trước hắn cũng chuyên môn xin Thanh Nguyên đế quốc Luyện Đan Sư Công Hội, mới nhận được một cây, cuối cùng thành công luyện đan.

Tuy trong khoảng thời gian này, chém giết rất nhiều Vương giả Dị Linh Tộc, đã nhận được không ít thứ tốt, nhưng loại dược liệu này lại chưa từng thấy.

- Kỳ thật, Đoạn Tục Thảo... ở trong Phong Thánh Các có!

Thấy mọi người lắc đầu, Kê Nham ở một bên đột nhiên nói.

- Nơi này có?

Mọi người sững sờ.

- Ân, lúc trước ta không phải đã nói, Khổng Sư vì để cho hậu nhân đột phá, lưu lại không ít bảo vật sao? Trong đó có Đoạn Tục Thảo... Lúc trước ta mạo hiểm lẻn qua chỗ đó, tận mắt nhìn thấy, chỉ bất quá, bị Thiên Diệp Vương chiếm trước rồi!

Kê Nham nói.

- Cái này...

Mọi người cười khổ.

Đổi lại địa phương khác có lẽ có thể mượn nhờ Phong Thánh đài phóng thích Thánh Quang đi lấy, nhưng bị Thiên Diệp Vương chiếm trước... Còn muốn lấy được, hầu như là không thể nào.

- Các ngươi nói những bảo vật này, ở địa phương nào? Ta có thể lặng lẽ đi tới nhìn xem, vạn nhất thành công, Đàm Viện trưởng liền không cần thừa nhận loại thống khổ này rồi!

Trương Huyền cười cười.

- Ngươi?

Đám người Ngô sư nhíu mày:

- Nếu là Thiên Diệp Vương trông coi, khẳng định cực kỳ nguy hiểm, ta thấy... vẫn là được rồi!

- Đúng vậy, Thiên Diệp Vương là cường giả Nguyên Thần Cảnh, ở chỗ ở của mình, cũng giống như chúng ta, cũng bố trí đủ loại phong ấn, tùy tiện đi tới, một khi bị vây khốn, ai cũng cứu không được...


Đám người Kê Nham cũng nói.

- Yên tâm đi, ta có biện pháp! Chỉ là đi tới nhìn xem, có cơ hội sẽ cầm về, không có sẽ trở về, yên tâm đi, sẽ không phát sinh xung đột...

Trương Huyền nói.

- Cái này...

Mọi người nhìn nhau, Ngô sư còn muốn tiếp tục nói chuyện, bị Trương Huyền ngắt lời:

- Không cần lo lắng, coi như là gặp được Thiên Diệp Vương, bị hắn bắt lấy... Ta có biện pháp đào đào thoát!

- Được rồi!

Thấy hắn tự tin như thế, Ngô sư nhẹ gật đầu.

- Ta đi ra ngoài trước...

Không nói thêm lời, Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười, đi ra gian phòng, ở bên ngoài thân ảnh lung lay vài cái, liền biến mất ở trước mắt mọi người.

- Cái này... Ngô sư, lại để cho một mình hắn đi tìm Thiên Diệp Vương, thật sự quá lỗ mãng...

Đàm Thanh nhịn không được mở miệng.

Cũng không muốn người khác vì cứu hắn, mà mất đi tính mạng.

Kê Nham cũng có đồng cảm, tràn đầy lo lắng.


- Kỳ thật ta cũng cảm thấy lỗ mãng, nhưng mà nếu như ngươi biết sự tích vị Trương viện trưởng này cùng Dị Linh tộc đối chiến, đoán chừng sẽ cảm thấy... Hắn thật có thể thành công!

Biết rõ hắn có thể hỏi như vậy, Ngô sư cười khổ lắc đầu.

- Sự tích? Sự tích gì?

Hai người nhìn qua.

- Các ngươi cùng Thiên Diệp Vương ở chung lâu như vậy, Thanh Điền thập đại Vương giả có lẽ đều nghe nói qua chứ!

Ngô sư nhìn qua.

- Đương nhiên, nghe nói đều là cao thủ không kém Thiên Diệp Vương, từng cái cực kỳ mạnh mẽ, đáng sợ đến cực điểm!

Kê Nham gật đầu.

- Là rất đáng sợ, từng cái không kém ta, thậm chí còn muốn càng mạnh hơn nữa! Nhưng vị Trương viện trưởng này của chúng ta, một người...

Ngô sư cười khổ.

- Giết chết chín cái!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui