Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tuy không biết lai lịch chính thức của nữ hài, đối phương cũng chưa từng nói qua, nhưng mà trùng sinh đến nay, trên đường đi gặp qua nhiều như vậy... Hắn đối với nữ hài trước mắt này, có loại cảm giác đặc thù, không muốn bởi vì thẹn thùng mà mất đi cơ hội.

Huống chi, hắn cũng không thẹn thùng nha.

- Ta...

Không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nói ra những lời này, Lạc Nhược Hi khẩn trương lên:

- Ta, ta sẽ cân nhắc...

- Ngươi cân nhắc đi, dù sao ta sẽ không buông tay...

Nắm bàn tay đối phương, tựa như nắm một bảo vật không muốn mất đi, Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười.

Không nghĩ tới tên này nói như vậy, mình không đáp ứng, liền không buông tay, sắc mặt Lạc Nhược Hi xấu hổ thấu hồng, muốn thu tay về, lại phát hiện đối phương nắm chặc hơn:

- Ngươi... Buông tay!

- Không buông, vừa buông ra, ngươi liền không để ý tới ta...

Ánh mắt Trương Huyền kiên định.

- Ta để ý ngươi còn không được sao? Buông tay...

Lạc Nhược Hi nhìn quanh trái phải một vòng, phát hiện rất nhiều Danh Sư đã theo Thiên Nghĩ Phong Mẫu rời đi, xung quanh là sương mù, chỉ có hai người, vẫn cảm thấy sắc mặt nóng hổi, không dám ngẩng đầu.

- Không buông!


Trương Huyền lắc đầu.

- Ngươi là... Người tốt.

Chứng kiến chân thành trong mắt đối phương, không dung dao động, trong lòng nữ hài đột nhiên ấm áp.

- Ta không phải người tốt, là bại hoại, đại bại hoại!

Trương Huyền vội vàng lắc đầu.

Hắn không muốn thẻ người tốt a.

- PHỤT!

Lạc Nhược Hi cười ra tiếng, vẻ lúng túng lập tức biến mất.

Gia hỏa này thật là, người khác thổ lộ, đều hy vọng biểu hiện mình thật giỏi, là một người tốt, gia hỏa này thì ngược lại, nói thẳng mình là đại bại hoại...

Nào có thổ lộ như vậy a?

Thật khờ!

- Ngươi buông ra!

Lạc Nhược Hi lắc đầu, tiếp tục nói.

- Không buông, đánh chết cũng không buông!

Trương Huyền lắc đầu:

- Trừ khi ngươi đáp ứng ta!

- Ngươi... sao ngươi vô lại như vậy...

Lạc Nhược Hi lắc đầu.

- Ta chính là vô lại! Mặc kệ ngươi nói như thế nào, không đáp ứng ta, ta sẽ không buông tay!

Trương Huyền nói.

Hắn có thể thấy được nữ hài cũng không chán ghét mình, đã như vậy, liền nhất cỗ tác khí, nếu không, thật muốn bỏ qua, không biết cần tiêu phí bao nhiêu thời gian.

- Ngươi...

Không nghĩ tới tên này xấu như thế, Lạc Nhược Hi dở khóc dở cười, không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra một tia ảm đạm:

- Kỳ thật, ta, ta cũng không chán ghét ngươi, chỉ là... Ta có nỗi khổ tâm, ngươi lựa chọn ta, có khả năng vất vả nỗ lực, nhưng không nhất định có kết quả... Còn nguyện ý sao?

- Nguyện ý!


Trương Huyền nhẹ gật đầu:

- Ta biết rõ ngươi một mực không nói ra thân phận, cũng không có chính thức triển lộ qua thực lực, tất nhiên có nguyên nhân của mình, ta sẽ không đi truy vấn... Bất quá, xin ngươi tin tưởng ta, thật sự có người ngăn trở, cho dù là ông trời, ta cũng sẽ cứng rắn đánh nát!

Vô luận kiếp trước kiếp này, nếu như đã làm ra lựa chọn, liền sẽ không hối hận, đây chính là tín ngưỡng của Trương Huyền hắn, hoặc là không làm, nếu như muốn làm, thì nhất định phải làm được tốt nhất.

Trăm chết không hối hận!

Nguyên nhân chính là như thế, mới ở không đến một năm, từ một lão sư bình thường của Thiên Huyền Vương quốc, biến thành Danh Sư lục tinh đỉnh phong, Danh Sư học viện Viện trưởng như bây giờ.

Được vô số người tôn kính sùng bái.

- Ngươi...

Nghe được đối phương không có chút dao động, thậm chí mang theo kiên quyết, hốc mắt của Lạc Nhược Hi đỏ bừng, trong lòng sinh ra một tia ngọt ngào, dừng lại một lát, cuối cùng nhẹ gật đầu.

- Tốt! Ta nguyện ý cùng ngươi đi hết cuộc đời...

Con đường phía trước không biết sẽ như thế nào?

Tất cả đều là bụi gai thì như thế nào?

Có ngươi tương bồi... Đã đủ rồi!

Dù bỏ mình, dù không có kết quả, ít nhất cùng ngươi tay nắm tay đối mặt.

- Thật?

Nghe nàng đồng ý, Trương Huyền sửng sốt một chút, thiếu chút nữa không kịp phản ứng, hưng phấn nhảy lên, một tay ôm lấy nữ hài vào trong ngực, tại chỗ xoay hai vòng.

- Thật!

Không nghĩ tới hắn có tính trẻ con như thế, nữ hài cười cười.


Buông ra khúc mắc, đã không có gì băn khoăn.

Đối phương nói lần đầu tiên gặp nàng, liền thích, nàng lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, không phải là không có loại cảm giác đặc thù.

Những Linh Thú kia báo ân, kết quả lại bị hắn coi thành vây giết, rõ ràng thực lực không được tốt lắm, nhưng vẫn xông tới, cứng rắn dắt lấy mình đào tẩu, ngốc có chút đáng yêu.

Sau đó trải qua rất nhiều sự tình, nhất là đi Phong Thánh đài, những người khác không tìm, hết lần này tới lần khác tìm hắn, trong lòng không phải là khát vọng...

Hiện tại, nên nói đã nói hết, cả người nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy vui mừng.

- Chúng ta đi thôi, nếu ngươi không đi liền không còn kịp rồi...

Buông nữ hài ra, Trương Huyền cười cười.

Thiên Nghĩ Phong Mẫu đã tìm được lối ra, đã dẫn mọi người rời đi, bọn hắn tiếp tục ở đây mà nói, đoán chừng thật sẽ bị nhốt, rút cuộc ra không được.

- Ân!

Lạc Nhược Hi nhẹ gật đầu.

Trương Huyền cũng không ngừng nghỉ, nắm tay nữ hài, đi nhanh về phía trước.

Đây là trận pháp hắn bố trí, mọi người đi địa phương nào, hắn nhìn thấy rõ ràng, tại nguyên chỗ vòng vài vòng, một đồ vật tựa như đại môn xuất hiện.

Đúng là Phong Mẫu tìm kiếm được, hơn nữa xé rách không gian đi ra.

Hai người thẳng tắp chui vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui