Không có cách nào đi vào thì hắn biết đi tới nơi nào tìm thư tịch để học tập, bổ sung Thiên Đạo thư viện đây?
- Không phải là việc này, là do ta đã nuôi dạy ra một nghịch tử...
Lục Trầm đại sư lắc đầu.
- Nghịch tử?
Trương Huyền có cảm giác như là hòa thượng sờ mãi không thấy tóc mình đâu.
Ngươi nuôi dạy một nghịch tử thì mắc mớ gì đến ta? Ta lại không quen biết hắn ta nha...
- Đúng vậy, tối ngày hôm qua ta cũng mới nghe nói, là đứa trẻ kia không biết nặng nhẹ, tìm ngươi gây phiền phức, lại tiến hành sư giả bình trắc với ngươi. Là ta không đúng, ngày hôm nay ta sẽ bắt nó đi chịu thua rồi...
Lục Trầm đại sư nói.
- Sư giả bình trắc?
Trương Huyền sửng sốt, vẻ mặt kỳ quái:
- Lục đại sư, không phải ngươi muốn nói... Lục Tầm lão sư, là nhi tử của ngươi đó chứ?
- Đúng vậy, chính là đứa trẻ bất hiếu này. Ba năm trước cãi lại ta rồi trốn nhà rời đi, hiện tại vẫn chưa trở về...
Lục Trầm đại sư lắc đầu.
- Ồ... Nếu đã chuẩn bị tỷ thí, cũng không cần lầm phiền Lục đại sư. Nếu không, người ta còn tưởng rằng ta sợ cho nên mới tới nhờ ngươi...
Cười khổ một tiếng, Trương Huyền nói.
Hắn đã sớm quen biết Lục Trầm đại sư, thế nhưng không nghĩ tới Lục Tầm lại là nhi tử của hắn.
Chuyện này cũng quá trùng hợp.
Chỉ là, chuyện tỷ thí cũng đã thả ra tiếng gió, lúc này lui lại cũng đã không kịp. Nếu muốn làm mất mặt, vậy thì đường đường chính chính, nếu như để Lục Trầm đại sư ra mặt, khi đó không phải danh tiếng của hắn sẽ mất hết hay sao?
Đánh không lại nhi tử, đi cầu phụ thân hắn... Chuyện này khác gì không giáo huấn được học sinh lại đi tìm gia trưởng của học sinh cơ chứ?
Chuyện như vậy hắn cũng không muốn làm.
- Vậy cũng tốt...
Thấy hắn kiên trì, Lục Trầm đại sư không thể làm gì khác hơn là coi như thôi.
- Trương lão đệ, nhi tử này của ta, từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn thiệt thòi, tự kiêu đã quen rồi. Nếu ngươi muốn ra tay thì cứ làm cho hắn nó sự lợi hại, cho té ngã một lần, cũng để cho nó biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không nên cậy tài khinh người như vậy.
Lại hàn huyên vài câu, Lục Trầm đại sư mang theo vẻ chờ đợi nói.
Hắn chỉ có một nhi tử, quá kiêu ngạo, bởi vậy khi hắn nói vài câu đã trực tiếp rời khỏi nhà trốn đi, đi tới mấy năm cũng không trở lại. Khiến cho hắn tức giận tới mức suýt chút nữa đã sinh bệnh.
Nếu như vị Trương lão đệ này có thể ra tay dạy dỗ một trận, như vậy không còn gì tốt hơn nữa. Cũng để cho nhi tử ăn chút quả đắng, biết thế giới bên ngoài rất lớn, chỉ có hạ thấp đầu thì mới có thể đi càng xa hơn.
- Cái này... Được rồi!
Vốn hắn đang suy nghĩ quan hệ giữa mình và Lục đại sư tốt như vậy, đến lúc đó có nên thả một mắt lưới hay không thì lại nghe hắn nói như thế, Trương Huyền gật gật đầu.
Chỉ là, nếu đối phương đã nói như vậy, như vậy Lục Tầm lão sư này cũng không đáng để tha thứ, bản thân hắn cũng không ngại để cho đối phương ngã một lần nhớ đời.
Hai người vừa đi đường vừa nói chuyện phiếm, không lâu sau đã đến trước mặt Vương cung.
Tàng thư khố Vương cung ở trong vương cung, có vô số thư tịch được sưu tập trong toàn bộ Vương quốc, chỉ có con cháu vương thất, cùng với quyền quý hiển hách nhất thì mới có tư cách tiến vào quan sát.
Lục Trầm đại sư làm Đế sư, muốn dẫn một người vào đây cũng không tính là chuyện khó khăn gì. Hắn còn chưa tới đến trước mặt thì đám thủ vệ đã nhao nhao nhường đường.
- Không hổ là Vương cung...
Trong lúc di chuyển, Trương Huyền ngắm nhìn bốn phía.
Tuy rằng Thiên Huyền Vương quốc không tính là quốc gia lớn gì, thế nhưng Vương cung lại hết sức xa hoa, so với cố cung kiếp trước cũng không kém bao nhiêu, thậm chí còn phồn hoa hơn gấp mấy phần.
Đình viện tĩnh mịch, rậm rạp, nhiều vô số kể. Nếu như không có ai dẫn đường, đi tới trong đó sẽ rất dễ bị lạc đường, không tìm được phương hướng.
Dưới sự dẫn dắt của Lục Trầm đại sư, liên tục đi vòng qua mười mấy hành lang, rốt cuộc hai người cũng đã ngừng lại ở phía trước một cái cung điện to lớn.
- Đây chính là tàng thư khố!
Lục Trầm đại sư cười chỉ tay về phía trước.
Trương Huyền nhìn về phía trước, chỉ thấy có một cái cung điện cao tới mấy chục mét đang đứng sừng sững ở trước mắt, bên trên hoành phi có ba chữ lớn Tàng thư khố, đáy hồng viền bạc. Chữ viết màu vàng phản xạ lại ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng chói lọi.
- Đây là Kim long lệnh của Trầm Truy bệ hạ, chỉ cần cầm trong tay là có thể tùy ý lật xem thư tịch, không xúc động tới trận pháp ở bên trong, ta sẽ không đi vào bên trong.
Xoay cổ tay một cái, đưa ra một cái lệnh bài màu vàng.
Bên trên có khắc hoạ một con rồng, hai mắt dữ tợn.
- Đa tạ Lục đại sư!
Tiếp nhận Kim long lệnh, Trương Huyền vội vã ôm quyền nói.
Tàng thư khố Vương quốc là một trong những nơi quan trọng nhất của Vương quốc, nhất định bên trong sẽ có trận pháp và cấm chế do đại sư trận pháp để lại. Nếu không có vật này, rất có khả năng vừa tiến vào trong đó sẽ phải chịu công kích.
- Giữa chúng ta thì không cần phải khách khí gì nữa. Nếu như không clos chuyện gì, ta sẽ đi về trước, ngươi muốn tìm thư tịch gì thì cứ tìm ở bên trong là được, sẽ không có người nào tới quấy rối.
Lục Trầm đại sư vuốt râu, cười nói.
- Được!
Trương Huyền không nói thêm nữa mà cầm Kim long lệnh trong tay đi vào.
Không hổ là tàng thư khố của Vương quốc, giá sách trong đó tầng tầng lớp lớp, không nhìn thấy tận cùng. Mà thư tịch bên trên càng bao gồm không ít nghề nghiệp, có khoảng chừng mấy ngàn vạn.
- Thật vất vả mới đến đây một chuyến, ném toàn bộ những thứ này vào thư viện vậy!
Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thư tịch như vậy, Trương Huyền hưng phấn tới mức ánh mắt sáng lên, cũng không đi tìm công pháp mà đi thẳng tới trước mặt hàng thư tịch thứ nhất, lại tiện tay lật thư tịch.
Ào ào ào, ào ào ào!
Bên trong tàng thư khố Vương thất vang lên âm thanh lật sách.
...
Trương Huyền tiến vào tàng thư khố vương thất, bắt đầu lật sách. Mà ở một chỗ khác, Nguyên Ngữ đại sư cũng mang theo ba vị danh sư Lưu sư, Trịnh sư, Trang sư đi tới bên ngoài phủ đệ của hắn.
- Đây chính là nơi ở của vị Dương sư kia...
Nguyên Ngữ đại sư chỉ về phía trước.
- Được rồi, gõ cửa đi!
Lưu sư khoát tay áo một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...