Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Nếu như không lấy bọ cánh cứng mà nói, đối phương sẽ cho rằng hai người đã trốn xa, tìm tòi bốn phương tám hướng.

Mà bây giờ... Khẳng định đã biết rõ bọn hắn vẫn còn ở Tĩnh Viễn Thành, thu nhỏ lại phạm vi tìm kiếm mà nói, liền đơn giản hơn nhiều.

- Ngươi bây giờ cảm giác như thế nào? Có cần lại nghỉ ngơi một đoạn thời gian hay không?

Dừng lại một lát, Hứa Trưởng lão nhìn qua.

Tuy trốn chạy để khỏi chết tương đối trọng yếu, nhưng nếu thương thế của đối phương bởi vậy nặng thêm mà nói, hắn nhất định sẽ áy náy cả đời.

- Không sao, thương thế của ta còn có thể thừa nhận, rời nơi đây trước lại nói, đến Độc Điện, lại chậm rãi trị liệu cũng không muộn!

Che ngực, vẻ mặt Trương Huyền hiên ngang lẫm liệt nói.

- Vậy thì chúng ta chuẩn bị xuất phát!

Thương nghị xong, hai người lặng lẽ đi ra tĩnh thất, trượt ra ngoài thành, không lâu sau, liền ra khỏi cửa thành.

Dọc theo núi rừng ngoài thành rời đi một hồi, đi vào một khe núi, ngẫu nhiên chứng kiến một Thánh Thú cực lớn xuất hiện ở cách đó không xa.

- Đây là Thánh Thú của Độc Điện chúng ta, lúc ta cùng Tiết Trưởng lão đến cưỡi nó...


Nói đến đây, Hứa Trưởng lão dừng lại một chút, thần sắc có chút đau thương.

Tiết Trưởng lão trong miệng hắn, chính là gia hỏa hơi nhỏ gầy kia, tại Phủ Thành chủ, vì cứu hắn bị Tử Diệp Vương đánh gục.

- Tiết Trưởng lão là vì cứu ngươi, chỉ cần chúng ta có thể bình an trở lại Độc Điện, coi như là không có phụ tâm huyết của hắn!

Trương Huyền an ủi.

- Ân!

Biết rõ ý của hắn, Hứa Trưởng lão nhẹ gật đầu, không nói thêm lời.

Hai người ngồi lên Thánh Thú, thẳng tắp bay về phía Long Thương Hải.

Long Thương Hải là hải phận lớn nhất của Hồng Viễn Đế Quốc, phạm vi bao trùm hơn mười vạn dặm, trong đó sinh tồn Linh Thú đều đạt đến Thánh Vực tam tứ trọng, cực kỳ đáng sợ, luôn là cấm địa của tu luyện giả.

Bọn hắn cưỡi Thánh Thú này, là một Dực Long thú Thánh Vực nhất trọng trung kỳ, không am hiểu tốc độ lắm, nhưng mà sức chịu đựng tuyệt đối vô cùng tốt.

Phi hành cả buổi, liền chứng kiến hải dương mênh mông xuất hiện ở trước mắt, bầu trời xanh thẳm cùng nước biển dập dờn, ở phía xa dựa sát vào, giống như tiến nhập một họa quyển.

Nhìn thời gian dài, sẽ cho người rộng rãi, hào khí sinh vân.

- Trên đường đi Độc Điện, tổng cộng bố trí 27 độc trận, coi như là Thánh Vực nhị trọng tam trọng tùy tiện tiến nhập, cũng bị đơn giản độc chết.

Đứng ở trong nhà gỗ trên lưng Thánh Thú phi hành, Hứa Trưởng lão nhìn nước biển trước mắt nói.

- 27 độc trận?

Trương Huyền líu lưỡi.

- Ân, chung quanh độc trận, là sào huyệt của Thánh Thú Thánh Vực tam trọng, một khi tránh né độc trận, sẽ lâm vào công kích của bọn nó... tu luyện giả tìm kiếm Độc Điện, hầu như đều chết hết, hàng năm số lượng cũng không thấp hơn mấy trăm.

Nói đến đây, Hứa Trưởng lão lắc đầu.

- Hàng năm... Không dưới mấy trăm?


Trương Huyền lại càng hoảng sợ.

Dám đi tìm kiếm Độc Điện, thực lực khẳng định sẽ không kém quá nhiều, ít nhất đều đạt đến Thánh Vực, nhân vật như vậy, một năm tử vong mấy trăm, mặc dù không phải Độc Sư tự mình hạ thủ, lại cùng bọn họ có quan hệ thật lớn.

Khó trách cái chức nghiệp này để cho nhiều người sợ hãi cùng kính sợ như vậy, hoàn toàn chính xác làm cho người khủng bố.

- Độc Điện ẩn núp che giấu như vậy, truyền thừa như thế nào kéo dài?

Nhíu mày, Trương Huyền nhịn không được hỏi.

Từng chức nghiệp đều cần nhân tài hậu bối bổ sung, Độc Điện ẩn núp sâu như vậy, rất nhiều người tìm cũng tìm không đến, làm sao bái sư truyền thừa, để cho chức nghiệp kéo dài xuống.

- Đệ tử truyền thừa, trên cơ bản đều là người Độc Điện chúng ta đi ra ngoài tìm, phàm là chứng kiến có thiên phú đều thu làm môn hạ. Đương nhiên cũng có một phần là thu dưỡng cô nhi, để cho bọn họ từ nhỏ tiếp xúc kịch độc, có thể sống sót, mới có tư cách bái sư!

Hứa Trưởng lão giải thích.

Trương Huyền nhíu mày.

Làm như vậy có chút tương tự dưỡng cổ, đặt tất cả cổ trùng ở chung một chỗ, để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, cuối cùng thắng được là Vương giả.

Một đám cô nhi cho tới bây giờ không có đụng qua độc, đột nhiên tiếp xúc, tử thương nhất định không thể tránh được, xem ra vì bồi dưỡng một Độc Sư, không biết cần bao nhiêu tính mạng chôn vùi.

- Ngươi không được truyền thừa, lại làm sao đi vào chức nghiệp Độc Sư này?

Giải thích xong, Hứa Trưởng lão nhìn lại.


Coi như đạt được Độc Sư truyền thừa, cũng chưa hẳn có thể làm được bách độc bất xâm, vị trước mắt này cho tới bây giờ không có đi qua Độc Điện, lại có thể làm được điểm ấy, dùng độc so với hắn cũng không kém chút nào, rút cuộc là làm sao làm được?

- Kỳ thật... Ta từng dạo qua Độc Điện, bất quá không phải nơi đây, mà là một địa phương nhỏ bé ở Hiên Viên Vương quốc, gọi là Hồng Liên sơn mạch... Về sau rời đi chỗ đó, một mình lưu lạc, dưới cơ duyên xảo hợp, nhận được một quyển độc đạo bí tịch, chậm rãi nghiên cứu, mới tới tình trạng bây giờ...

Trương Huyền thuận miệng nói.

Nếu như nói cho tới bây giờ không có nhận qua truyền thừa, thì đến được loại trình độ này, đổi lại ai cũng sẽ không tin tưởng, vì vậy trong lời nói có thật có giả, làm cho đối phương khó có thể phân biệt.

- Bí tịch? Có thể làm cho ngươi đạt tới thực lực như thế, xem ra bí tịch này không đơn giản!

Tán dương một tiếng, Hứa Trưởng lão nhịn không được nhìn lại:

- Không biết có thuận tiện, cho ta mượn quyển bí tịch này quan sát một chút hay không, yên tâm, ta có thể không mở ra, chỉ là có chút hiếu kỳ, muốn nhìn một chút xuất từ vị Đại Sư nào mà thôi!

- Cái này...

Khóe miệng Trương Huyền co lại.

Hắn chỉ là nói bậy, ở đâu có bí tịch gì?

Chẳng lẽ... Đối phương lần nữa sinh ra hoài nghi với hắn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui