Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Nhanh chóng đảo qua một lần phương pháp vẽ tranh bên trong Thiên Đạo thư tịch, Trương Huyền đi hai bước tới cái bàn trước mặt mình, tiếp đó tay cầm bút lông lên.

Nhìn thấy hắn thực sự muốn vẽ tranh, Hoàng Ngữ, Bạch Tốn lập tức tập trung tinh thần, vẻ mặt có chút hưng phấn.

Điều chỉnh thời gian dài như vậy, rốt cuộc vị Trương đại sư này có thể vẽ ra kiệt tác ra sao đây?

Ngay cả Nguyên Ngữ đại sư cũng không khỏi nhìn sang, nếu như đúng là Trương Huyền cố ý giở trò bịp bợm, giả vờ giả vịt, như vậy hắn sẽ tự mình ra tay giáo huấn đối phương...

Ngay khi tất cả mọi người đang chú ý thời điểm, Trương Huyền chần chờ một chút rồi nói:

- Lục đại sư, ngươi còn có giấy không, ta có thể thử bút lông trước hay không?

Thư họa không phải là công pháp tu luyện, chân khí vận chuyển một vòng ở trong người là được, coi như có biết nhiều hơn nữa thì cũng cần tìm tòi trong thực tiễn.

Hắn chưa bao giờ thử vẽ qua, cũng chưa từng dùng tới bút lông, trước tiên phải thử độ cứng mềm và tốc độ một chút, kiểm tra màu sắc mực xuất hiện trên giấy nặng hay nhẹ thì mới có thể vẽ tranh được.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao học tập được nhiều thư tịch luyện đan như vậy mà lại không thể trở thành luyện đan sư chân chính trong thời gian ngắn được.

Luyện đan cần rất nhiều thời gian luyện tập, mà vẽ tranh, chú trọng tới ý cảnh, coi như đầu bút lông yếu đi một chút, lĩnh ngộ ý cảnh thì cũng có thể vẽ ra được tác phẩm tốt.

- Thử đi!


Sắc mặt Nguyên Ngữ đại sư càng không dễ nhìn hơn.

Nếu như đối phương thực sự là thư họa đại sư thì làm sao còn phải thử bút chứ?

Rõ ràng là muốn kéo dài thời gian.

Hừ, ta để ngươi kéo dài, một lúc nữa xem ngươi còn có cớ gì nữa hay không.

Không để ý tới ánh mắt quái dị của hắn, Trương Huyền cầm bút lông, nhúng mực, lại tiện tay vẽ lên trên giấy vài nét bút, lại dùng một cái bút lông khác, nhúng mực, tùy tiện vẽ lên.

- Đây là phân nhiễm cơ bản nhất? Ngay cả cái này cũng muốn thử... Không phải đây là lần thứ nhất Trương đại sư nắm bút đó chứ?

Nhìn động tác của hắn, Hoàng Ngữ không nhịn được nói.

Phân nhiễm là một khoản kỹ xảo trong lúc vẽ tranh, là một cây bút chấm mực, một cây bút khác chấm nước, kéo dài màu ra, tạo thành hiệu quả màu sắc từ thay đổi dần nồng đến nhạt, giống như dùng quyền trong võ công vậy, chỉ cần là vẽ tranh, không có ai mà không biết...

Người khác thử bút đều thử trình độ cứng mềm, màu mực nặng nhẹ là được rồi. Mà tên này thì lại tốt, đủ loại kỹ xảo đều thử một lần, giống như trẻ con chưa từng sửa qua vậy...

Nhìn thấy vậy mọi người tức thì khó chịu.

Đại ca, chúng ta chờ ngươi mấy canh giờ rồi, ngươi có thể nhanh hơn một chút hay không?


Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ cho dù ta chết già thì cũng không nhìn thấy được tác phẩm hội họa của ngươi...

- Lần đầu tiên ta nắm bút cũng giống như vậy, cái gì cũng muốn thử một chút, kỳ thực... Cái gì cũng không biết...

Bạch Tốn cũng rất là nghi hoặc, ngay cả hắn cũng nhìn ra được điểm không đúng.

Nhìn Lục đại sư, Nguyên đại sư mà xem, vừa mới nắm bút thì khí thế toàn thân đã thay đổi, giống như kiếm khách cầm kiếm vậy, ngươi... Đang làm cái gì quỷ gì vậy?

Trước mắt, Trương đại sư khiến cho hắn sùng bái, tuy rằng tư thế nắm bút lông không có sai sót, thế nhưng động tác cứng ngắc, không có một chút trôi chảy nào, giống như lần thứ nhất tiếp xúc vậy, không có khác biệt gì cả.

Đừng nói cho ta biết, vừa nãy ngươi đi đọc thư tịch tìm trạng thái, trên thực tế là đi học vẽ tranh như thế nào nha?

Lục Trầm đại sư cũng rất là mờ mịt, không hiểu rõ được rốt cuộc trong hồ lô của Trương Huyền bán thuốc gì.

- Được rồi!

Thích ứng một chút, rốt cục đã triệt để thông hiểu đạo lí tri thức học được trong đầu và động tác trên tay mình. Cuối cùng Trương Huyền cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Vậy thì... Bắt đầu đi!

Thấy hắn dừng lại, Lục Trầm đại sư hỏi một câu thăm dò, hắn chỉ lo tên này trước mắt lại làm ra hành động thiêu thân gì.


Chỉ là, cũng may Trương Huyền cũng không nói ra lời nào nữa, miệng đáp một tiếng rồi đi tới trước mặt tờ giấy trắng, ngón tay búng một cái, bút lông trong tay đã bay lên, mực vừa dính vào, đồng thời, cái tay còn lại khẽ chộp một cái, lại nắm cái bút lông khác còn lại vào trong lòng bàn tay.

Ào ào ào!

Hai bút lông giống như sống dậy liên tục bay lượn ở trong tay của hắn. Trên tờ giấy trắng vốn không hề có thứ gì chậm rãi xuất hiện một bộ tác phẩm hội họa.

- Đây là... Tả Hữu Du Long?

Nguyên Ngữ đại sư vốn đang muốn vạch trần thủ đoạn lừa người của hắn, khi nhìn thấy cảnh này, hai mắt lập tức trợn to lên, suýt chút nữa con ngươi đã rơi xuống trên mặt đất.

Ngay cả thân thể của Lục Trầm đại sư cũng run rẩy một chút, thiếu chút đã ngất tại chỗ.

- Tả Hữu Du Long là cái gì vậy?

Nhìn thấy dáng vẻ quái đản của hai vị đại sư, Bạch Tốn không nhịn được hỏi một câu.

- Bình thường chúng ta vẽ tranh đều dùng một cái để bút vẽ, trước tiên phải phác hoạ ra dáng vẻ đại thể, sau đó mới từ từ bổ sung!

Lục Trầm giải thích.

Hoàng Ngữ, Bạch Tốn đồng thời gật đầu.

Bọn họ cũng tiếp xúc với thư họa cho nên đều biết từng bước đi khi vẽ tranh. Phải phác hoạ ra cảnh vật lớn, những chỗ nào tinh tế cần phải điểm mực, trau chuốt, mãi cho đến lúc vẽ xong mới thôi.


- Cũng giống như xây nhà vậy, trước tiên phải làm dàn giáo, sau đó mới làm đầm, tuy rằng cơ sở kiên cố, nhưng tốc độ vẽ tranh lại chỉ được coi là tạm được, không đủ nhanh!

Lục Trầm đại sư nói tiếp:

- Vì tăng tốc độ vẽ tranh lên cho nên một ít đại gia về thư họa lợi hại đã sáng chế ra loại phương pháp Tả Hữu Du Long này. Ý nghĩa cũng như tên, tâm phân nhị dụng, nhanh tay nhanh mắt, dùng hai bút cùng vẽ, phân biệt từ hai đầu hai bên trái phải đồng thời bắt đầu, không cần phải suy nghĩ tới khung, cũng không cần tô điểm thêm, trau chuốt, chỉnh tranh vẽ gì ở trong lòng mà chỉ cần liên tục tiến lên vào phía trong... Khi hai bút chạm mặt nhau cũng là lúc đã vẽ xong!

- Làm như vậy, bất kể là thời gian vẽ tranh hay là hiệu suất đều có thể tăng nhanh hơn không chỉ gấp đôi, thế nhưng độ khó khăn lại rất lớn!

- Đầu tiên phải có nhận thức to nhỏ rõ ràng đối với chỉnh thể bức hoạ, tiếp theo, tâm phân nhị dụng cũng không thể phạm phải bất kể một chút sai lầm nào. Cuối cùng, cũng phải hiểu rõ sắc thái sắc điệu ở trong lòng thì mới có thể làm cho hình ảnh không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì khi hai hình ảnh hai bên trái phải gặp nhau...

- Nói thật, đây là kỹ xảo cực kỳ cao minh, coi như là ta và Nguyên huynh cũng không làm được...

Nói đến đây, Lục Trầm đại sư lắc lắc đầu, trên khuôn mặt già nua vẫn tràn ngập vẻ không thể tin được như cũ.

Loại phương pháp vẽ tranh song thủ du long này nhất định phải có tự tin tuyệt đối đối với tác phẩm hội họa thì mới có thể hoàn thành được. Hơn nữa không có mấy chục năm khắc khổ luyện tập thì khó có thể hoàn thành, Trương Huyền tiện tay đã có thể làm được...

Chuyện này cũng quá khoa trương à nha?

- Trước tiên đừng vội khiếp sợ, bộ phận vẽ ra xung quanh nhất định phải nối liền hoàn mỹ thì mới coi như chân chính thành công, nếu không nối hoàn mỹ, như vậy tất cả đều là giả!

Nguyên Ngữ đại sư ở bên cạnh không nhịn được hừ lạnh, nói.

Tả Hữu Du Long nhanh tay nhanh mắt đúng là lợi hại, thế nhưng cho dù vẽ hai bên có tốt đến mấy, kế tiếp không nối liền lại được thì tất cả chỉ là vô nghĩa.

Cũng giống như xây nhà vậy, hai bên đều dùng kỹ thuật cao siêu, vô cùng kiên cố, ngay cả võ giả lục trọng cũng không phá hoại được, nhưng cuối cùng... nếu không kết nối lại hoàn mỹ, chênh lệch không đồng đều thì cũng chỉ là thất bại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui