- Đọc sách?
Lục Trầm, Nguyên Ngữ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy rất là kỳ quái.
Chúng ta bảo ngươi vẽ tranh, vẽ cái gì cũng được, chỉ cần thể hiện thực lực chân chính là được rồi...
Đọc sách?
Có quan hệ gì tới vẽ tranh sao?
Bạch Tốn và Hoàng Ngữ ở bên cạnh chuẩn bị thấy Trương Huyền đại triển thần uy cũng có chút ngây ngốc.
Khi cần vẽ mới muốn đọc sách... Ôm chân phật cũng có chút muộn màng a!
Quan trọng nhất là... Đại ca, dùng trình độ loại này của ngươi, đọc sách có tác dụng không?
- Đúng vậy!
Thấy ánh mắt của mọi người quái dị, Trương Huyền cố nén sự lúng túng, nói.
Hắn thực sự không có cách nào khác a.
Vẽ vời?
Hắn cũng muốn là cao thủ, một lần đã có thể vẽ ra cảnh giới thứ ba, cảnh giới thứ tư, đại triển thần uy, oai phong lẫm liệt.
Thế nhưng thực sự là hắn... Ngay cả bút lông cũng không nắm được, dùng bút vẽ như thế nào hắn cũng không biết... Vẽ thế nào đây?
Thiên Đạo thư viện có thể nhìn ra tất cả thiếu sót, có thể phục chế tất cả thư tịch để bản thân căn cứ sử dụng. Thế nhưng không thể trong nháy mắt đã có thể làm cho hắn biến thành thư họa đại sư chân chính được, trừ phi... Nhìn thấy đủ nhiều phương pháp vẽ tranh, hình thành bí tịch Thiên Đạo đặc thù!
Thư viện tập hợp ra phương pháp chính xác rồi hình thành thư tịch, đạt tới mức độ tu luyện làm ít công nhiều, vô cùng đơn giản... Nếu như có thể, có lẽ hắn thật sự có thể trong thời gian ngắn biến thành cao thủ thư họa chân chính.
- Ngươi muốn xem thư tịch loại hình gì? Chẳng lẽ tiểu hữu... Ở phương diện thư họa đã đạt đến bình cảnh rồi sao?
Nửa ngày sau, Lục Trầm đại sư không nhịn được hỏi một câu.
Thư họa giống như võ học, cũng sẽ xuất hiện bình cảnh, rất nhiều người học tập mấy năm là có thể đạt đến cảnh giới thứ ba, cũng có rất nhiều người cả một đời, cảnh giới thứ nhất cũng không đến được.
Hắn thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, chần chờ nửa ngày mới cảm thấy có lẽ vị trước mắt này đã đạt đến bình cảnh, muốn tìm kiếm đột phá.
Nếu không phải vậy, muốn hắn vẽ hắn lại muốn đi xem thư tịch cơ chứ?
Hai chuyện này không liên quan tới nhau, tám cái gậy tre cũng không kéo tới được nha!
- Cũng không phải, là... là ta... Tâm cảnh khó có thể tự do chuyển đổi, mỗi lần trước khi vẽ tranh đều cần xem một lượng lớn thư tịch để giảm tải. Như vậy mới có thể làm ra tác phẩm hội họa có chất lượng càng cao hơn!
Im lặng một hồi, Trương Huyền mới nghĩ ra một lý do.
Cũng không thể nói với bọn họ, hắn lớn như vậy rồi mà ngay cả nắm bút vẽ thế nào hắn cũng không biết, muốn xem thư tịch... Là muốn đi học một lần...
Nếu như thực sự nói ra như vậy, có lẽ sẽ bị đối phương xem bị bệnh mà đánh chết tại chỗ.
Thư họa so với võ học càng khó khăn hơn, muốn đạt đến loại trình độ như Lục Trầm, Nguyên Ngữ này, không có mấy chục năm nỗ lực, vẽ hỏng vô số bức tranh, dùng hết bao nhiêu cái bút lông thì không thể thành công. Cái gì cũng không hiểu mà muốn nhìn ghi chép rồi học...
Đây không phải đang nằm mơ hay sao?
Coi như ngươi muốn nói dối thì cũng phải lấy lý do đáng tin một chút chứ...
- Một bộ tác phẩm tốt có liên quan tới tâm cảnh, vận may, kỳ ngộ... Ngươi còn trẻ như vậy, không điều chỉnh được tâm cảnh tốt, quả thực khó có thể vẽ ra được tác phẩm lợi hại.
Nguyên Ngữ đại sư ở bên cạnh gật đầu tán thành.
Lục Trầm đại sư cũng không phản đối.
Thư họa thuộc về nghệ thuật, không phải là nắm đấm mà có thể phát huy ra khí lực lớn bao nhiêu, coi như trạng thái không tốt thì cũng biết đánh được tám, chín không rời phần mười khí lực.
Thư họa, nếu không tìm được trạng thái, cho dù vẽ có tốt thì cũng chỉ là có hình mà không có thần, không tính là trân phẩm.
- Đây là thói quen của ta... Cái gì?
Vốn còn đang định tiếp tục giải thích, không nghĩ tới hai vị đại sư lại không phản bác, Trương Huyền có chút sững sờ.
Chỉ là, hắn lập tức bừng tỉnh.
Nghệ thuật không phân thế giới.
Năm đó Vương Hi Chi viết Lan Đình tự, uống say mèm mới múa bút mà thành, đợi tới khi hắn tỉnh rượu, muốn viết lại, lại phát hiện ra trước sau không có cách nào vượt qua được, đây chính là trạng thái.
Cũng giống như Nguyên Ngữ đại sư trước mắt vậy, tác phẩm hội họa lợi hại nhất chính là bộ Giang Điểu đồ kia, coi như hiện tại đưa cho hắn giấy bút, để hắn vẽ lại thì nhất định cũng không vẽ ra được nữa.
Bất kể người nào đều có tác phẩm đỉnh cao, liên quan đến rất nhiều mặt. Hắn nói trạng thái hiện tại không tốt, muốn xem thư tịch để điều chỉnh, hợp tình hợp lý.
- Lục Trầm, không phải trong thư phòng của ngươi có không ít bí tịch và bản đơn lẻ phương diện thư họa hay sao? Cứ để Trương Huyền tiểu hữu vào xem một chút, chúng ta ở chỗ này chờ hắn điều chỉnh tốt, sau đó để hắn thể hiện bản lĩnh vẽ tranh cho chúng ta xem!
Nguyên Ngữ đại sư nói.
- Thư phòng của ta?
Khóe miệng Lục Trầm nhếch lên.
Lần trước tên này đột phá đã khiến cho thư phòng bừa bộn khắp nơi, đến bây giờ trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi a.
Thế nhưng hắn cũng muốn nhìn một chút xem rốt cuộc đối phương đã đạt đến trình độ gì. Vì vậy ahwns không thể làm gì khác hơn là gật đầu, nói:
- Được rồi, A Thành, mang Trương tiểu hữu qua đó đi!
- Vậy thì đa tạ đại sư!
Thấy đã lừa gạt được, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, đi theo phía sau quản gia Thành Bá, lần nữa đi tới thư phòng.
Lần trước hắn tới đây là tìm bí tịch võ giả lục trọng Ích Huyệt cảnh, lần này là đọc sách học vẽ. Chuyện này khiến cho chính bản thân hắn cũng không dám nghĩ tới.
...
Trương Huyền đi vào trong thư phòng, bên trong phòng tiếp khách, bầu không khí có chút quái lạ.
- Đọc sách điều chỉnh tâm cảnh... Lục đại sư, sao trước đây ta chưa từng nghe nói tới tiền lệ như vậy chứ?
Hoàng Ngữ không nhịn được nói một câu.
Nàng là danh sư học đồ, kiến thức rộng rãi, nói thật, lớn đến như vậy rồi mà nàng chưa từng gặp tình huống quái dị như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...