Tiếng tăm tăng lên, người ngụy tranh vị danh sư Dương Huyền này là Trương Huyền lại rất là rảnh rỗi.
Ba trăm vạn kim tệ, coi như là trong Thiên Huyền thành này có không ít người có tiền. Thế nhưng để người đứng đầu lấy ra, trực tiếp tặng người ta không chút ngần ngại thì cũng sẽ không có quá nhiều. Người như thế, nếu như không phải thực sự gặp phải vấn đề khó có thể giải quyết thì nhất định sẽ không dám quấy nhiễu sự yên tĩnh của một vị danh sư.
Âu Dương hội trưởng, Trần Tiêu đan sư vừa đi, đình viện lần nữa trở nên yên tĩnh.
Nghỉ ngơi tới giữa trưa, cũng không có ai tới nữa, lúc này Trương Huyền lần nữa xóa bỏ lớp ngụy trang, một lần nữa trở lại học viện.
- Lão sư, Hoàng Ngữ tiểu thư tìm người, đang chờ ở trong lớp học...
Còn chưa trở lại lớp học thì hắn đã thấy Viên Đào tiến lên đón.
- Nàng ta tìm ta làm gì chứ?
Trương Huyền sững sờ, hắn biết Viên Đào cũng không trả lời được cho nên cũng không hỏi thêm nữa. Sau khi trở lại lớp, quả nhiên đã thấy Hoàng Ngữ tiểu thư đang đứng ở trong phòng, yên tĩnh giống như một bức thư tranh.
Nàng có thể trở thành danh sư học đồ cũng không phải là bởi vì bản thân là nữ nhi của hội trưởng giáo sư công hội, loại khí chất hờ hững điềm tĩnh này trời sinh đã có thể làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
Quả nhiên, nàng đứng ở trong gian phòng, đám người Trịnh Dương, Viên Đào thi thoảng nhìn về phía này, còn Triệu Nhã thì đang tức giận, ánh mắt như muốn giết người.
Bổn cô nương và Vương Dĩnh không kém hơn nàng ta một chút nào a? Bình thường khi đi học, sao không thấy các ngươi lén lút nhìn chúng ta cơ chứ?
Đáng ghét!
- Trương đại sư!
Không để ý tới tâm tư của những nữ sinh này, vừa thấy hắn trở về, ánh mắt Hoàng Ngữ sáng lên, lại vội vàng đi tới.
- Hoàng tiểu thư tìm ta có chuyện gì sao?
Trương Huyền nghi hoặc.
- Lục đại sư muốn ta mời ngươi đi qua đó một chuyến.
Hoàng Ngữ ôm quyền nói.
- Lẽ nào hắn muốn mang ta đi tới tàng thư khố của Vương cung hay sao?
Ánh mắt Trương Huyền tức thì sáng lên.
Trước Lục Trầm từng đồng ý dẫn hắn đi tới tàng thư khố của Vương cung để tìm kiếm bí tịch Ích Huyệt cảnh. Chỉ vì Thẩm Truy bệ hạ không có mặt ở Vương thành cho nên mới coi như thôi. Hiện giờ hắn phái Hoàng Ngữ tìm đến mình, chắc hẳn là chuyện này đã có tiến triển.
- Cái này... Không phải!
Hoàng Ngữ có chút lúng túng:
- Là Lục đại sư muốn sát hạch ta và Bạch Tốn, cho nên mới ngươi tới làm giám khảo.
- Giám khảo?
Trương Huyền sững sờ.
Hoàng Ngữ và Bạch Tốn đều muốn Mặc Hiên đồ của Lục Trầm đại sư cho nên người sau mi đưa ra quy tắc, ai có nghiên cứu càng sâu đối với thư họa thì sẽ cho kẻ đó. Chính vì như thế, mấy ngày trước đây hai người mới tìm đến Trương Huyền, muốn hắn chỉ điểm thư họa. Mà bản thân hắn không có kiến thức gì cho nên không thể làm gì khác hơn là thuận miệng nói bậy vài câu, kết quả khiến cho hai người như nhặt được trân bảo, chuyên tâm học tập, có lẽ hiện giờ là lúc sát hạch cuối cùng.
- Vâng, Lục đại sư biết ngươi có nghiên cứu rất sâu đối với thư họa, có thể đưa ra phán xét đúng trọng tâm nhất. Vì lẽ đó đại sư bảo ta tới mời ngươi, cho nên nhất định ngươi phải qua đó a...
Hoàng Ngữ nói.
Lông mày Trương Huyền giật giật.
Hắn ngay cả đặt bút vẽ cũng không biết, lại còn nói phán xét đúng trọng tâm... Vị Lục đại sư này cũng thật là để mắt tới hắn.
Chỉ là, nhận chỗ tốt của người ta, còn hy vọng có thể mượn đối phương để tiến vào tàng thư khố của Vương quốc cho nên đương nhiên hắn cũng không tiện cự tuyệt.
Lại thêm Hoàng Ngữ đã mở miệng, trong chuyện học tâm khảo vấn nàng đã giúp hắn một ân tình rất lớn.
- Được rồi, chỉ cần không chê ta nói bậy là được, khi nào thì bắt đầu?
Gật gật đầu, Trương Huyền đồng ý.
- Vốn nói buổi trưa sẽ bắt đầu, thế nhưng bởi vì ngươi không có mặt... Chỉ là, nếu như hiện tại chúng ta đi qua đó, chắc sẽ tới kịp.
Hoàng Ngữ nói.
- Buổi trưa?
Trương Huyền sững sờ.
Hắn rời giường thì mặt trời đã lên cao, lại đợi đã lâu, mới lắc lư đi ra ngoài. Hiện giờ đã gần như là buổi trưa... Ngày hôm nay đã kiểm tra luôn, hơn nữa lại đi ngay bây giờ cũng có chút quá nóng vội nha!
- Đúng vậy!
Hoàng Ngữ gật đầu.
- Được rồi!
Thấy đối phương khăng khăng mang mình đi tới đó, Trương Huyền biết từ chối cũng vô dụng, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là nhắn nhủ cho học sinh vài câu, sau đó đi theo sau lưng nàng đi ra khỏi học viện.
- Ta biết muốn thư họa rất khó, như vậy tỷ thí cũng không quá dễ a!
Trên đường đi, Trương Huyền không nhịn được hỏi một câu.
Tỷ thí thư họa, hắn chưa từng nghe nói qua, cũng không biết quy tắc.
Cũng không thể để cho nàng và Bạch Tốn đồng thời vẽ tranh, sau đó lại tiến hành so sánh a.
Hoàng Ngữ xuất thân từ giáo sư công hội, lại thêm bản thân là danh sư học đồ. Coi như không chuyên môn học thì nhất định cũng cực kỳ am hiểu, còn Bạch Tốn... Gia hỏa này chỉ biết luận võ, hắn rất khó có thể liên tưởng tới tư thế cầm bút vẽ tranh của hắn ta.
- Sát hạch là do Lục đại sư và Nguyên Ngữ đại sư định ra, ta và Bạch Tốn cũng không biết được tin tức, cụ thể sát hạch thế nào ta cũng không rõ ràng cho lắm!
Hoàng Ngữ lắc lắc đầu nói.
- Nguyên Ngữ đại sư?
Trương Huyền có chút nghi hoặc nhìn sang phía nàng.
Không phải người này là y giả nổi danh nhất Thiên Huyền Vương thành hay sao? Sao lại đi định ra quy tắc tỷ thí thư họa chứ?
- Nguyên Ngữ đại sư không những là đại sư y đạo, ở phương diện thư họa cũng có kiến thức, ngay cả Lục đại sư cũng khen không dứt miệng về hắn, một bộ Giang Điểu đồ, thanh giang dẫn lưu, trông rất sống động. Lúc hắn vẽ tranh ở trên thuyền không ngờ lại dẫn tới chim đến, miệng hót không ngớt, chuyện này đã lan truyền trở thành giai thoại.
Hai mắt Hoàng Ngữ tỏa sáng, tràn ngập vẻ sùng bái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...