- Nhìn thoáng qua?
Tất cả mọi người đều nhíu mày.
Có ý gì?
Hỏi ngươi tại sao thua, ý tứ rất rõ ràng, thua ở chiêu số nào, hoặc là dưới công pháp gì... Không muốn nói, không nói thì thôi, tình thơ ý hoạ như thế làm gì?
Còn “liếc nhìn ngươi...”, có phải ngay sau đó còn sẽ nói “rút cuộc không thể quên mất dung nhan của ngươi...” hay không.
Đây là một tái ngoại Khúc Mục rất lưu hành ở Danh Sư Đại Lục, không ít người đều biết hát, bây giờ đang hỏi ngươi chính sự, một cái Khôi Lỗi, không lo trả lời, còn hát những ca từ này, làm gì?
Đám người Mi trưởng lão lắc đầu.
- Ta...
Thấy vẻ mặt của mọi người, vẻ mặt của Khôi Lỗi muốn khóc:
- Ta nói chính là hắn liếc nhìn ta... Ta liền thua!
- Liếc mắt nhìn?
Mọi người ngẩn ngơ.
Nghe nói qua một chiêu bại trận, một chưởng, một kiếm định thắng thua, nhưng chưa nghe nói qua, liếc mắt nhìn liền nhận thua!
- Ý của ngươi là nói, hôm qua vị kia tới xông cửa, không có xuất thủ với ngươi, mà chỉ nhìn thoáng qua, khiến cho ngươi chủ động nhận thua?
Tu Trường Thanh như đã minh bạch cái gì, nhịn không được hỏi.
- Vâng...
Khôi Lỗi gật đầu, thấy có người lý giải bản thân, kích động thiếu chút nữa khóc.
- Phải?
Hai mặt nhìn nhau, đám người Triệu Bính Tuất, Mi trưởng lão tràn đầy mê mang.
Ngươi là Khôi Lỗi, tồn tại chịu trách nhiệm thủ hộ Ký Lục Sơn, Viện trưởng liếc nhìn ngươi, liền nhận thua? Coi như muốn nịnh nọt, cũng không cần làm rõ ràng như thế a!
Như vậy còn có công bằng công chính gì đáng nói?
- Có thể miêu tả tình huống chiến đấu ngày hôm qua cẩn thận thoáng một phát hay không?
Ý tưởng không giống mọi người, Tu Trường Thanh hỏi.
- Vâng!
Khôi Lỗi nhẹ gật đầu, cũng không chậm trễ, thuật lại tình cảnh chiến đấu lúc trước một lần nữa.
Chứng kiến Trương Huyền, nó chủ động tiến hành công kích, ngay thời điểm sắp đi tới trước mặt đối phương, thanh niên nhẹ nhàng cười cười, hai mắt bắn ra hào quang, giao hội ở trên hư không.
Mọi người cũng không cảm thấy có gì khác biệt, nhưng Khôi Lỗi lại giống như gặp quỷ, sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, bởi vì tốc độ quá nhanh, lực lượng tiến lên cùng lực lượng lui về phía sau trùng kích, khiến thân thể qua muôn ngàn thử thách kia xảy ra va chạm kịch liệt, còn không có xuất thủ liền trọng thương!
- Đây là... Khôi Lỗi cấu tạo thiếu sót?
Viện trưởng khác vẫn còn nghi hoặc, không phải đối phương nói có chút mơ hồ, Thiên Công học viện Viện trưởng, thân thể nhoáng một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Khôi Lỗi là vật phẩm Thiên Công, cấu tạo khác biệt nhân loại, địa phương mà ánh mắt của Viện trưởng tập trung, đúng là thiếu sót lớn nhất trong cấu tạo của Khôi Lỗi, chiến đấu mà nói, chỉ cần ngón tay nhẹ nhàng điểm ở phía trên một chút, có thể biến thành phế phẩm, không còn năng lực chiến đấu!
Thậm chí, sau đó ngay cả chữa trị cũng làm không được!
Nói cách khác, trong nháy mắt Khôi Lỗi công kích, Viện trưởng không chỉ tìm được thiếu sót trong chiêu thức của đối phương, còn tìm được lỗ thủng trong cấu tạo!
Nhìn thoáng qua không có xuất thủ, là cảnh cáo, là nhắc nhở, nếu như còn không thức thời, liền có khả năng gặp phải kết cục. chia năm xẻ bảy..
Nguy hiểm như thế, Khôi Lỗi tự nhiên không dám cứng rắn va chạm, kết quả là dẫn đến lực lượng tương trùng, còn chưa xuất thủ, đã bị thương...
Nói đơn giản, nhưng làm được là rất khó.
Khôi Lỗi trong Ký Lục Sơn, là vô số tiền bối nghiên cứu không biết bao nhiêu năm, dung hợp kinh nghiệm chiến đấu của rất nhiều Danh Sư mới hình thành.
Nói lên kinh nghiệm chiến đấu, so với binh sĩ thân kinh bách chiến, còn cường đại hơn không ít.
Hơn nữa vạn mảnh lá cây có vạn loại, coi như là tài liệu giống nhau, Thiên Công Sư giống nhau luyện chế ra Khôi Lỗi, địa điểm thiếu sót và phương thức phát triển, là hoàn toàn khác nhau.
Dưới tình huống như thế, còn có thể liếc nhìn ra lỗ thủng, hơn nữa tìm được vấn đề trong luyện chế... Đây là cái nhãn lực gì? Lại có kỹ xảo chiến đấu ứng biến mạnh như thế nào?
- Còn có thể như vậy?
- Nghe nói qua một chiêu đánh bại Khôi Lỗi ở tầng thứ nhất... Nhưng chưa từng nghe qua, liếc mắt nhìn, còn chưa xuất thủ, bản thân liền thất bại...
Hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người bới tóc.
Có thể trở thành Thập đại trưởng lão của Danh Sư Học Viện, mỗi một vị ở đây, đều sống không dưới 500 năm, các loại chiến đấu gặp qua không ít, cũng kinh lịch không ít.
Gặp qua thực lực quá mạnh mẽ, tuyệt đối nghiền ép, gặp qua một chiêu, quét ngang vạn quân, không người có thể chống lại... Nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua, liếc mắt nhìn, địch nhân liền trọng thương!
Nhưng bây giờ, sự thật liền xuất hiện ở trước mắt!
Lúc trước bọn hắn vẫn cảm thấy, Viện trưởng tiến nhập Ký Lục Sơn, khẳng định sẽ gây ra sự tình người khác làm không được, nhưng nghĩ nhiều nhất cũng chỉ là thời gian xông cửa vượt qua Mạc Lưu Chân Viện trưởng... Hiện tại xem ra, còn nghĩ quá đơn thuần rồi...
Người ta vượt qua kiểm tra không cần võ kỹ, không cần chiêu số, chỉ bằng vào “nhìn” có thể hoàn thành... Những người khác, ai còn có thể làm được?
- Đi tầng thứ hai đi...
Đè nén nội tâm rung động, không để ý tới chuyện khác, Khôi Lỗi bị đả kích có chút tuyệt vọng, đám người Triệu Bính Tuất vội vã đi đến tầng thứ hai.
Giống như tầng thứ nhất, Khôi Lỗi chịu trách nhiệm thủ quan, không hề có hình tượng co quắp ngồi dưới đất, ánh mắt ngốc trệ, tựa như gà trống đấu bại.
- Hắn... nhìn hai mắt ta, sau đó ta liền bị thương...
Khôi Lỗi giải thích.
Khóe miệng mọi người co lại, vội vã đi vào tầng thứ ba.
- Hắn nhìn vào ta...
Khôi Lỗi thứ ba vẻ mặt buồn rười rượi.
- Thực lực Tàm Phong cảnh sơ kỳ, chiến thắng Khôi Lỗi cấp Bán Thánh, vượt qua một đại cấp bậc, rõ ràng còn không có xuất thủ, chỉ liếc nhìn ba cái?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...