- Vu Hồn? Hoàng là thần linh, là Thánh thú từ Thượng Cổ, ngươi dám bất lợi với Vân Vụ lĩnh, đã xúc phạm tôn nghiêm của nó, khẳng định sẽ chém ngươi thành muôn mảnh, rút linh hồn đi, báo thù cho ta...
Hoàng Kim Hùng Hổ thú hét.
Xem ra nó cực kỳ trung thành với Hoàng kia, thậm chí mang theo tôn sùng nồng đậm. Căn bản không tin tưởng đối phương là Vu Hồn, mà định nghĩa thành Thần Linh. Trương Huyền lắc đầu, một cái tàn hồn mà thôi, coi như lợi hại hơn nữa, lại có thể mạnh bao nhiêu? Thật đáng sợ như thế, cũng không đến mức canh giữ ở Linh Vụ Sơn không xuống được.
- Nếu như Hoàng này mạnh mẽ như ngươi nói, nhìn thấy bộ dạng của ngươi bây giờ, khẳng định đã tới a?
Trương Huyền nói.
- Hoàng sẽ không bỏ rơi ta, các ngươi như vậy với ta, nó nhất định sẽ giết ngươi...
Hoàng Kim Hùng Hổ thú hét.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ khủng hoảng. Nó cùng Hoàng này, là quan hệ lợi ích, nó hiến tế vật phẩm, đối phương ban cho lực lượng, hoặc Địa Mạch linh dịch. Coi như thật bị đánh chết, lại chọn một người phát ngôn mà thôi, không có khả năng xuất thủ cứu giúp, bằng không thì cũng không có khả năng trơ mắt, tùy ý nhìn đại đỉnh của đối phương đánh hắn thành cái dạng này. Nhìn ra nó khủng hoảng, Trương Huyền biết mình ly gián có tác dụng, tinh thần khẽ động, Sư Giả chi tâm nhúc nhích, Sư Ngôn Thiên Bẩm vang lên:
- Vừa rồi nghe nói ngươi muốn hiến tế ta và Mi trưởng lão, chẳng lẽ những năm gần đây, ngươi dùng sinh mệnh Danh Sư tiến hành tế tự?
Tên này mới vừa nói, muốn dùng Mi trưởng lão và mình hiến tế, còn cộng thêm tất cả Danh Sư, đối phương lập tức đáp ứng, xem ra loại giao dịch này đã thành ăn ý, tiến hành rất lâu rồi. Kết hợp với trước đó tới đây, nhìn thấy rất nhiều thi cốt, không khó đoán ra cái gọi là tế tự, là dùng tính mạng Danh Sư tới tiến hành. Loại sự tình này liên quan cực lớn, đối phương tất nhiên sẽ không để cho Thánh thú khác biết, chỉ có thể hỏi thử xem, có lẽ sẽ nhận được đáp án muốn biết.
- Ngươi nói bậy...
Hoàng Kim Hùng Hổ thú vội vàng lắc đầu, mới nói phân nửa, lập tức nhìn thấy thanh niên trước mắt, thân thể càng ngày càng thẳng tắp, như một Thần Linh vĩ đại, muốn không thừa nhận nhưng cảm thấy làm sao cũng nói không ra miệng, tiếng nói xoay chuyển, như không khống chế nổi, mở miệng nói:
- Không sai! Hoàng sẽ thôn phệ huyết nhục của Danh Sư, sau đó ban cho linh dịch, ban cho Linh thú thời cơ đột phá!
Trước đó Trương Huyền dùng Sư Ngôn Thiên Bẩm, chỉ có tác dụng với nhân loại, còn tác dụng với Linh thú lại không lớn như vậy, mà bây giờ lĩnh ngộ Sư Giả chi tâm, thì xem như Linh thú cũng có thể tuỳ tiện bị mê hoặc.
- Thôn phệ huyết nhục của Danh Sư?
Mi trưởng lão xiết chặt nắm đấm, thân thể run rẩy. Vốn cho rằng uy hiếp của Thánh thú ở Vân Vụ lĩnh, không ảnh hưởng đại cục, không nghĩ tới lại là ác ma ăn người. Sớm biết như thế, khẳng định sớm đã diệt sát chúng. Đối phương lấy Danh Sư hiến tế, sợ rằng không biết duy trì liên tục bao nhiêu năm, không biết bao nhiêu Danh Sư chết trên tay bọn họ.
- Những bạch cốt trong sơn động kia, có phải là di thể của Danh Sư hay không?
Vẻ mặt của Trương Huyền cũng khó coi, hỏi tiếp.
- Phải! Cái kia là Danh Sư bao năm qua xông vào, đều bị Hoàng thôn phệ huyết nhục, chỉ để lại một đống bạch cốt! Vì báo đáp, nó cũng dùng đại lực lượng cải biến địa hình, tạo thành một đại trận tự nhiên, hội tụ Địa Mạch linh dịch, để Linh thú ở Vân Vụ lĩnh càng ngày càng mạnh mẽ!
Hùng Hổ thú nói tiếp.
Mặc dù nó không dám trắng trợn săn giết Danh Sư, nhưng hàng năm thí luyện mất tích, đủ loại nguyên do biến mất không phải số ít, một năm giết chết mười mấy người, mấy trăm người, dễ như trở bàn tay.
- Hoàng này đã thôn phệ huyết nhục Danh Sư, tất nhiên không phải Vu Hồn đơn thuần, nó ở nơi nào?
Lửa giận trong lòng thiêu đốt, Trương Huyền tiếp tục hỏi.
Vu Hồn, là linh hồn, muốn sống sót, cần thân thể tẩm bổ, nếu không rất dễ bị hồn lực ngũ suy ảnh hưởng, càng ngày càng yếu. Lúc trước sở dĩ Mặc Hồn Sinh có thể sống sót vài vạn năm, là bởi vì Cửu Thiên Liên Thai, không có thần vật này, hắn khẳng định đã sớm biến mất ở trong dòng sông lịch sử. Có thể sống không biết bao nhiêu năm, còn lấy huyết nhục Danh Sư làm thức ăn, khẳng định không chỉ là Vu Hồn đơn giản như vậy.
- Nó ở nơi nào ta cũng không rõ ràng, mỗi lần chỉ có ở đây hiến tế, nó mới xuất hiện...
Hùng Hổ thú nói.
- Ở đây hiến tế?
Trương Huyền cau mày, Minh Lý Chi Nhãn nhìn chung quanh. Nơi này trước đó tới qua một lần, cũng chuyên môn nhìn qua, nhưng không phát hiện cái gì. Hoàng này đã xuất hiện ở đây, tế tự ở đây, chẳng lẽ có chỗ gì đặc thù? Minh Lý Chi Nhãn chiếu rọi, chung quanh vẫn không có gì đặc thù, như hang núi bình thường.
- Đúng rồi, vừa rồi tên kia xuất hiện qua, có thể nhìn ra quỹ tích không...
Đột nhiên nhớ tới một việc, ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
Đối phương là Vu Hồn, vô tung vô ảnh, người khác khẳng định tra không đến, nhưng hắn có Minh Lý Chi Nhãn, muốn tìm kiếm, hẳn là có thể phát hiện một chút dấu vết để lại. Tinh thần tập trung, hoa văn trong mắt càng ngày càng nhiều, nhìn sang vị trí trước đó Hoàng xuất hiện, quả nhiên thấy được quỹ tích nhàn nhạt lan tràn trong sơn động.
- Đỉnh Đỉnh, giao tên này cho ngươi... Mặc ngươi xử trí!
Thấy có dấu vết lần theo, nên hỏi cũng hỏi xong, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân đi vào trong sơn động. Hoàng Kim Hùng Hổ thú này trợ Trụ vi ngược, săn giết Danh Sư, đã xúc phạm ranh giới cuối cùng của hắn, tự nhiên không thể lưu lại.
- Mặc ta xử trí? Quá tốt rồi... Ta thích như vậy!
Kim Nguyên đỉnh hưng phấn hét dài một tiếng, trực tiếp nhảy lên, thẳng tắp bay về phía Hùng Hổ thú.
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy đối phương hưng phấn nhìn chằm chằm, Hoàng Kim Hùng Hổ thú bị dọa đến toàn thân cứng đờ:
- Thầy Trương, ta nguyện ý nhận ngươi làm chủ, xin đừng giết ta, ah...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...