Đây chính là mười viên Sinh Tức hoàn, giá trị mấy ngàn kim tệ nha, trực tiếp ném đi?
Ngay cả mấy người Trịnh Dương, Triệu Nhã cũng sững sờ đứng tại chỗ.
- Không cần cảm thấy kỳ quái như vậy. Tuy rằng Sinh Tức hoàn có thể trợ giúp người tu luyện nhanh chóng hội tụ linh khí, nhưng nếu dùng nhiều sẽ làm cho người ta xuất hiện tính ỷ lại, không tốt đối với tu luyện về sau!
Nhìn thấy bọn họ như vậy, Trương Huyền xoay cổ tay một cái rồi lấy ra một cái bình ngọc, ném cho mọi người:
- Đây là đồ vật mà ta chuẩn bị cho các ngươi, dùng hết ta lại đi kiếm một chút!
Trong lúc nghi hoặc, mấy người Triệu Nhã tiếp nhận bình ngọc, vừa mở ra nhìn một chút, cả đám giật nảy mình.
- Sinh Tức đan?
Trong bình ngọc có từng viên từng viên đan dược tròn vo tỏa sáng, tỏa ra mùi thơm xuyên vào xương cốt.
Không ngờ lại là... Sinh Tức đan!
Đây mới chân chính là đan dược, đối với võ giả tu luyện có tác dụng cực mạnh, Sinh Tức hoàn so sánh với nó, quả thực chính là chênh lệch giữa bùn nhão và bảo thạch, không thể cùng so sánh được.
- Đây là Sinh Tức đan mấy vạn kim tệ một viên ở bên ngoài hay sao? Một lần hắn lấy ra hai bình, mấy chục viên?
- Nhiều như vậy đan dược chính thức đưa cho học sinh dùng?
Thân thể chúng nhân run rẩy một cái, cảm giác mình sắp phát điên rồi.
Nhiều Sinh Tức đan như vậy, chí ít giá trị cũng tới mấy trăm ngàn kim tệ, ném cho học sinh tùy tiện dùng...
Trời ạ, có cần phá sản như thế hay không?
Khó trách người ta không để Sinh Tức hoàn vào mặt, nói đùa, ai có nhiều Sinh Tức đan như vậy thì cũng không để thứ đồ chơi kia vào mắt nha.
- Phốc!
Chu Thiên thân thể run rẩy một cái, suýt chút nữa đã ngất đi tại chỗ.
Hắn chỉ cảm thấy hai gò má mình đỏ chót, bị đánh tới mức sắp bị phế tới nơi rồi.
Tùy tiện dạy học sinh một chiêu số rác rưởi mà lại có thể đánh mình giống như chó chết, Sinh Tức hoàn mà bản thân hắn xem như bảo bối quý trọng không ngớt thì người ta lại coi như rác rưởi ném đi như thế...
Đại ca, không phải ngươi là lão sư có đãi ngộ tiền lương kém cỏi nhất trong học viện hay sao? Từ khi nào trở nên trâu bò như thế cơ chứ?
- Lão sư... Những thứ này đều là của chúng con sao?
Không những mọi người phát rồ mà mấy người Triệu Nhã cũng không thể tin được.
- Đương nhiên là cho các ngươi, không phải ta nói với các ngươi rồi sao? Làm học sinh của ta, học viện chỉ có một ít đồ nwh vậy cần gì phải tranh chứ?
Trương Huyền ra vẻ chỉ tiếc mài sắt không thành kim, lắc đầu một cái. Cổ tay xoay một cái, một cái hồ lô xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn:
- Vương Dĩnh, đùi con bị thương, kinh mạch bị hao tổn, đây là Dưỡng Thể dịch mà ta chuyên môn tìm cho con. Sauk hi trở về hòa với nước ngâm ba ngày liên tục, tất cả mầm họa sẽ bị tiêu trừ!
- Lưu Dương, con luyện sai võ kỹ, Ôn Mạch đan này là thứ mà ta tìm được ở trong luyện đan sư công hội. Cố gắng tu luyện trong thời gian ngắn thì tổn thương trước đó cũng có thể giải quyết!
- Vâng!
Vương Dĩnh, Lưu Dương đi lên phía trước, tiếp nhận hai loại đồ vật.
- Dưỡng Thể dịch? Lẽ nào là Dưỡng Thể dịch của luyện đan sư công hội?
- Ngươi đã nghe nói qua rồi sao?
- Đương nhiên ta đã nghe nói qua, lúc trước ta nghe nói vật này có thể làm cho kinh mạch đã bị tổn thương nhanh chóng khôi phục cho nên mới sai người hỏi thăm một chút, một hồ lô như vậy có người nói cũng cần ba mươi vạn kim tệ!
- Ba mươi vạn? Thật hay giả vậy?
- Ôn Mạch đan là đan dược chân chính, giá trị so với Sinh Tức đan còn cao hơn. Có người nói một viên đã có giá hai mươi vạn kim tệ. Luyện đan sư hoặc là luyện đan học đồ mua có lẽ có thể rẻ hơn một chút. Thế nhưng cũng không rẻ được bao nhiêu.
- Hai mươi vạn? Nói như vậy, không phải hắn vừa ra tay đã là năm mươi vạn rồi hay sao?
- Còn có nhiều Sinh Tức đan như vậy, gộp lại đã hơn một trăm vạn rồi? Lại còn tiện tay đưa cho học sinh?
- Trương lão sư còn thu học sinh không? Ta muốn gia nhập vào làm môn hạ của hắn...
...
Trong đám người có không ít người kiến thức rộng rãi. Ôn Mạch đan, Dưỡng Thể dịch, không tính là thứ bí ẩn, cho nên rất nhiều người đều nghe nói qua. Vừa nghe đến giá trị của nó, mỗi người lần nữa trở nên điên rồ.
Lão sư sơ cấp của học viện, tiền lương một tháng cũng chỉ là ba, bốn trăm kim tệ, cao cấp cũng không quá một ngàn, tiện tay lấy ra hơn trăm vạn đưa cho học sinh tu luyện...
Không nói tới lão sư khác... Tên Chu Thiên này, học sinh chiến thắng cho nên mới được khen thưởng Sinh Tức tán, ngươi nhìn người ta một chút mà xem, tiện tay đưa ra đều là đan dược chính thức, dược dịch cực phẩm...
Con mẹ nó, cùng là lão sư, làm sao lại chênh lệch lớn tới như vậy chứ?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ tập trung vào trên người mấy người Triệu Nhã, tất cả ánh mắt khinh bỉ đều tập trung lên trên người Chu Thiên.
Nhìn thấy những ánh mắt này, Chu Thiên suýt chút nữa đã lần thứ hai phun ra máu tươi.
Trương Huyền, ông nội ngươi!
Nhất định ngươi cố ý.
Cố ý lấy ra những thứ đồ này ở trước mặt ta chính là muốn đánh vào mặt của ta...
Ta đường đường là người chưởng quản việc phân phát vật tư trong học viện, là lão sư có công việc béo bở nhất, bây giờ lại bị người ta xem thường không đáng giá một xu...
- Đi thôi!
Sau khi chia đồ vật xong, Trương Huyền khoát tay áo một cái rồi dẫn đầu đi ra ngoài, nhẹ như mây gió, không không nhiễm bụi trần.
Phí lời, chuyện này còn cần phải nói sao, đương nhiên là cố ý rồi!
Không phải ngươi muốn đánh vào mặt của ta hay sao? Vậy ta sẽ đánh vào mặt của ngươi.
Nói thật cho ngươi biết, ca ca ta tới đây chính là đến làm cho ngươi mất mặt!
- Vâng!
Thấy lão sư rời đi, mấy người Trịnh Dương mới từ trong kinh ngạc phản ứng lại, choáng váng đi theo ở phía sau. Đồng thời khuôn mặt từng người có chút lúng túng, ửng hồng.
Vốn bọn họ muốn tranh thủ chút tài nguyên cho lão sư, giành vẻ vang cho người, ai biết... Đến cuối cùng bọn họ mới phát hiện ra, Trương lão sư căn bản không quan tâm tới những tư nguyên này.
Cũng đúng a, người có thể tiện tay lấy ra nhiều đan dược như vậy, nhiều dược liệu như vậy, một ít cái gọi là Sinh Tức tán, Sinh Tức hoàn sao có thể được người để vào mắt cơ chứ?
- Lão sư, những đan dược này thực sự... quá quý trọng...
Khi mọi người lần nữa trở lại lớp học, Triệu Nhã đi lên phía trước rồi nói.
Lần trước nàng đã nhận một gốc Hàn Dương Mẫu thảo, nếu lại lấy thêm những đan dược này, thực sự quá là băn khoăn...
- Cố gắng tu luyện, giành thắng lợi trong sư giả bình trắc cho ta là được!
Trương Huyền xua tay nói.
- Lão sư yên tâm, nhất định chúng ta sẽ cố gắng thật nhiều...
Nghe thấy hắn nói như thế, mấy người Triệu Nhã đồng thời gật đầu.
Lão sư đã vì bọn họ mà trả giá nhiều như vậy, nếu như lại thua, khi đó chính bọn họ cũng cảm thấy sẽ không có mặt mũi nào gặp người nữa.
- Tốt!
Nhìn thấy tinh thần của mọi người như thế, Trương Huyền thoả mãn gật gù, lại quay đầu nhìn sang:
- Trịnh Dương, ngươi theo ta lại đây!
Nói xong hai người đi vào gian phòng nhỏ.
Trịnh Dương biết chắc là chuyện về bộ thương pháp mà ngày hôm nay hắn đã học tập, vừa vặn trong lòng hắn cũng tràn ngập nghi hoặc, cho nên hắn không dám do dự mà vội vàng đi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...